"Tô Khiêm!"
Tròng mắt Nam Cung Tử Phong và Vân Tiêu như muốn nứt ra, gần như sắp phát điên rồi.
Trơ mắt mà nhìn một trưởng lão Hư Huyền chết trước mắt nhưng lại lực bất tòng tâm, loại cảm giác này làm cho những gì trong ngực bọn họ sắp nổ tung rồi.
Hai người bọn họ kiêu ngạo ở Thần Vực này mấy nghìn năm, chưa từng có khi nào bất lực như hôm nay.
Tính cả Triệu Linh Đông và Ngao Thiên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày đã có năm cường giả Hư Huyền của Thánh Thành bị ngã xuống!
Loại tổn thất như thế này, cho dù là tông môn nào đi nữa cũng không thể chịu đựng được.
Không chỉ như vậy, Diệp Viễn còn giết đệ tử của Tử Kim Điện.
Toàn bộ thiệt hại của ngày hôm nay, chỉ sợ bằng thiệt hại cả nghìn năm của Thánh Thành!
Nhưng mà, thân là hai người đứng đầu của Thánh Thành, bọn họ còn không sờ đến được một sợi tóc của Diệp Viễn.
"Cơ Thanh Vân, đừng có giết nữa! Đừng có giết nữa! Chúng ta… chúng ta nhận thua! Chỉ cần ngươi đồng ý rời khỏi Thánh Thành, điều kiện gì bọn ta cũng đồng ý!"
Trong tiếng kêu của Vân Tiêu, gần như có chút nghẹn ngào.
Hắn thực sự không ngờ tới, sự việc sẽ đi đến bước này.
Bây giờ trong lòng Vân Tiêu đã đầy hối hận, không phải hắn hối hận không ngăn cho Diệp Viễn vào Huyết Vũ Hoang Nguyên, mà là không nên chọc vào Diệp Viễn.
Diệp Viễn muốn rời đi, vậy thì cứ để cho hắn đi đi, sao lại còn gây lắm chuyện như vậy nữa?
Quả nhiên là bị quỷ ám rồi!
Lúc đầu, đã có mấy lần hắn có cơ hội có thể để cho Diệp Viễn an an ổn ổn rời đi rồi.
Nhưng mà hắn không làm thế!
Hắn không tin tà ma, hắn không nên khiêu chiến đến uy phong của thiên mệnh chi tử.
Kết quả lại thất bại thảm hại.
Diệp Viễn nhìn Vân Tiêu cười lạnh nói: "Người không phạm ta, thì ta cũng không phạm người! Nếu như người đã phạm ta, ta sẽ trả lại gấp bội! Bây giờ biết hối hận rồi sao? Muộn rồi! Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, thay võ đạo chính tông diệt trừ mấy tên võ giả vô liêm sỉ này, sẽ xem như hai ngươi là quân sư!"
Dứt lời, thân hình Diệp Viễn khẽ động, hơn mười tên cường giả Thánh Thành chết dưới kiếm hắn.
Hôm nay Diệp Viễn cũng thực sự tức giận, vốn dĩ hắn nhìn thấy Thánh Thành đã khó chịu, lại bị Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong năm lần bảy lượt gây hấn, còn suýt chút nữa là chết dưới đại trận cấp thần.
Nếu đã thắt nút lại như vậy, thì cứ thắt thành nút chết luôn là được rồi!
Cho dù hôm nay hắn không đại khai sát giới, chẳng lẽ Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong sẽ tha cho hắn sao?
Lúc này trong lòng Vân Tiêu giống như có một cái ống thổi vậy.
"Phụt!"
Cuối cùng, hắn không nhịn được mà phun ra một búng máu.
Chỉ bằng một chút công phu như vậy, Diệp Viễn đã giết mười mấy võ giả Thần Vương rồi.
Thái rau cũng không nhanh được như vậy đâu!
Uy lực của thần khí, căn bản không phải là loại mà võ giả bình thường có thể chống lại được.
Diệp Viễn giết hại bất chấp một cách quang minh chính đại, chợt có một dấu hiệu xuất hiện, Tâm Huyết Lai Triều có chút động!
Trong lòng xuất hiện một cỗ cảm giác bất thường, làm cho động tác của Diệp Viễn có chút chần chừ.
Hắn thu kiếm lại mà đứng, lạnh lùng nhìn về phía hai người Vân Tiêu mà nói: "Hôm nay xem như các người may mắn, lần sau Cơ mỗ nhất định sẽ trở lại Thánh Thành, cũng chính là ngày Vũ Hồn Tông của các người bị diệt!"
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, hoàn toàn biến mất!
Sau đó, có người báo lại Diệp Viễn đã đi ra khỏi chỗ cửa thành bị hỏng mà ra khỏi thành rồi!
Nghe thấy tin như vậy, hai người Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong đều thở phào một hơi thật dài.
Cuối cùng thì sát thần này cũng đi rồi!
"Nhanh, phong tỏa thành, tuyệt đối không để cho tên tiểu tử kia vào Thánh Thành một bước nào nữa!" Vân Tiêu lập tức phân phó nói.
Hắn là bị Diệp Viễn giết cho sợ rồi, có thể nói thiệt hại hôm nay vô cùng nghiêm trọng.
Tên sát thần này đã rời đi rồi, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không muốn để tên tiểu tử này vào thành nữa!
Chỉ cần là nhốt Diệp Viễn ở bên ngoài, có đại trận cấp thần bảo vệ, tuyệt đối hắn không thể vào được.
Đại trận được mở ra, trái tim Vân Tiêu cuối cùng cũng được buông xuống.
"Vân Tiêu, ngươi nói tại sao Cơ Thanh Vân đột nhiên lại dừng tay lại?"
Nam Cung Tử Phong lại bình tĩnh hơn so với Vân Tiêu một chút, dù sao vẫn cảm thấy Diệp Viễn rời đi rất kỳ lạ.
Nhưng mà hắn ta giống với Vân Tiêu, đều bị Diệp Viễn dọa cho sợ rồi, vì vậy nhất thời vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Lúc này nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Câu hỏi này của hắn ta, lập tức Vân Tiêu cũng cảm thấy không đúng lắm, nhíu mày nói: "Chuyện này… chắc là hắn ta còn việc gì đó muốn làm, hoặc là… chính là trong Thánh Thành xuất hiện điều gì đó khiến hắn ta kiêng kị! Nhưng mà…"
Hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Rất rõ ràng, bọn họ nghĩ đến một loại khả năng.
Nhưng mà loại khả năng này, làm sao Diệp Viễn có thể biết trước được?
Đột nhiên đồng tử Vân Tiêu co lại, vẻ mặt đầy ân hận mà nói: "Chết tiệt, sao ta lại quên mất điều này cơ chứ? Tên tiểu tử này lĩnh hội được cả Đại Na Di, chắc chắn cũng lĩnh hội được Tâm Huyết Lai Triều rồi! Lúc này hắn ta lại rời đi, trừ kiêng kỵ Thanh Hư ra, còn có thể kiêng kỵ ai nữa?"
Nam Cung Tử Phong cũng trầm tư, vẻ mặt đầy kinh hãi: "Chẳng lẽ nói… Thanh Hư đã trên đường về rồi?"
Nam Cung Tử Phong còn chưa nói xong, hư không nổi lên một trận giao động, một người đàn ông mặc y phục xanh dương chầm chậm đi ra.
Người đàn ông mặc y phục xanh dương kia đội mũ lông, khuôn mặt nghiêm nghị, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta một cảm giác huyền ảo rất khó lường.
Nhìn thấy Thánh Thành trở thành một đống hỗn độn như vậy, người đàn ông mặc y phục xanh dương kia nhíu chặt mày.
Lão ta liếc qua hai người Vân Tiêu một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau khi ngưng tức, đột nhiên đôi mắt lão ta mở ra, thân hình liền biến mất.
Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong nhìn nhau một cái, kinh ngạc mà nói: "Lần này Thanh Hư tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch, hình như có thu hoạch rồi!"
Nam Cung Tử Phong ngầm đồng ý, gật đầu nói: "Ta phát hiện càng ngày càng không thể nhìn thấu hắn, có lẽ Thanh Hư thực sự có thể đột phá, nói không chừng là cường giả đầu tiên trong mười vạn năm nay đặt chân lên Thần Cảnh!"
Vân Tiêu bỗng cười lạnh một trận sảng khoái: "Hà, còn quá sớm để nói chuyện này! Ngược lại ta lại muốn xem xem, tên Cơ tiểu tử kia có thể thoát được sự truy sát của Thanh Hư hay không! Tử Phong, ngươi sắp xếp hậu sự đi, ta đi qua đó xem xem! Hôm nay tên tiểu tử đó gần như là dìm chúng ta trong tai ương rồi, không tận mắt nhìn thấy hắn ta đầu lìa thân, bổn tọa không cam lòng! Theo ta thấy, số kiếp của Thanh Hư không kéo được so với hắn ta, ta thực sự rất muốn nhìn xem, hai tuyệt thế thiên tài đương thời đấu với nhau, rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào!"
Diệp Viễn dùng Đại Na Di với tốc độ cao nhất, ngay lập tức đi xa vạn dặm.
Bây giờ Gia Cát Thanh Hư không phải là người mà hắn có thể địch lại được.
Tâm Huyết Lai Triều lại báo nguy, Diệp Viễn lập tức biết chắc chắn là Gia Cát Thanh Hư quay lại rồi!
Như vậy hắn chỉ có thể mắng một tiếng không hay rồi.
"Không ngờ tới, Gia Cát Thanh Hư lại về đúng lúc đó, thật sự là xúi quẩy mà! Xem ra mấy năm nay Vũ Hồn Tông tính được không ít số kiếp rồi, tuyệt đối không mất mạng được!" Diệp Viễn thầm than nói.
Số kiếp được được tích lũy hàng trăm vạn năm không thể sụp đổ dễ dàng như vậy.
Trong hàng trăm vạn năm, Vũ Hồn Tông không biết đã phát động bao nhiêu chiến tranh, tích lũy từng năm từng năm, mới có Thánh Thành ngày hôm nay.
Mặc dù là thần đạo đã suy tàn, nhưng mà vận mệnh Thần Vực của thủ lĩnh Thánh Thành lại không phải là chuyện có thể chối cãi.
Điểm này, Diệp Viễn cũng không hề bác bỏ.
Nếu như không phải như vậy, Diệp Viễn cũng sẽ không cần xin Vân Tiêu.
Nhưng mà không ngờ tới, cuối cùng sẽ có kết quả như vậy.
Đang bay trong không gian, Diệp Viễn bỗng nhận được báo động, lập tức biến sắc, dừng ngay giữa không trung.
Phía trước, một người đàn ông mặc y phục xanh dương đang đứng khoanh tay, trên tay còn phe phẩy một cây quạt.
Không phải là Gia Cát Thanh Hư thì là ai nữa!