Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hàn lâu chủ, lần này Diệp Viễn thật sự là làm quá mức. Lão phu... hầy."

Ôn Nhất Dương thở dài một tiếng, không biết nên nói như thế nào.

Thời điểm hắn nghe được Diệp Viễn tru sát ngũ đại thiên tài của học phủ thì đã ngạc nhiên đến mức không nói lên lời.

Nói thật, học viên như này thật sự có tiềm năng quá lớn.

Thế nhưng thế giới này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nếu như Ôn Nhất Dương không ra mặt thì sẽ khiến nhiều thế lực khác bàn tán.

Chỉ riêng Tần gia là đã có quá nhiều áp lực rồi.

Tam đại cường giả nửa bước Thần Quân cùng nhau đứng ra, cho dù là Hàn Thiên thì cũng cảm thấy cực kì áp lực.

Hàn Thiên biết sự tình hôm nay của Diệp Viễn huyên náo rất lớn, nhưng cũng không nghĩ là sẽ huyên náo đến mức này.

Tứ đại cao thủ nửa bước Thần Quân đấu nhau, loại chuyện kinh thiên động địa này không biết bao năm mới có một lần.

Ánh mắt Tần Chiêu Vân sắc lẹm nhìn Hàn Thiên, lạnh lùng nói: "Người này coi tính mạng của đồng môn là cỏ rác, dù cho là hắn có là khách khanh Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu đi chăng nữa thì cũng đã khiến cho mọi người tức giận. Hôm nay, hắn nhất định phải chết. Nếu người của Vạn Bảo Lâu dám che chở cho hắn, e rằng sau này đặt chân tại Võ Mông Vương thành sẽ càng khó hơn."

Kẻ ít nói như Triệu Nghị cũng khẽ nói: "Diệp Viễn lạm sát kẻ vô tội, đây là đang khiêu khích uy nghiêm của phủ thành chủ. Bản thống lĩnh nếu không xuất thủ, vậy uy tín của phủ thành chủ để ở đâu."

Sắc mặt của Hàn Thiên vô cùng khó coi, hắn đã bị dồn vào đường cùng, đâm lao thì đành phải theo lao.

Diệp Viễn nuốt một viên đan dược, mạnh mẽ ổn định lại thương thế trong cơ thể, sau đó chậm rãi đứng dậy, ngửa mặt lên trời cười dài: "Khá hay cho câu lạm sát kẻ vô tội. Khá hay cho câu giết hại đồng môn của ngươi. Tạ Tĩnh Nghi bị năm người bọn hắn phế Thần Hải, trời không dung, đất không tha, lúc đó các ngươi ở đâu? Tần Thiên làm trái với quy định của học phủ, thời điểm hắn ám sát ta, các ngươi đang làm gì? Tần Nguyên Long không để ý đến thân phận, tại bách thành thí luyện đánh lén một đệ tử Động Huyền như ta, các ngươi đang ở nơi nào? Ha ha, lúc ta ở bên trong bách thành thí luyện đã cố gắng đánh bại quần hùng, chỉ mong lấy được tứ giai thần đan cho thành chủ, không ngờ lại do chính các ngươi dàn xếp ổn thỏa. Ha ha, học phủ như thế này, không cần cũng được. Hôm nay Diệp Viễn ta cắt đứt quan hệ cùng Võ Mông học phủ."

Diệp Viễn đứng ngạo nghễ, không hề có chút sợ hãi nào khi đối mặt với tam đại cường giả nửa bước Thần Quân,.

Phủ thành chủ cùng Võ Mông học phủ đồng thời đứng ra đã đủ để đại biểu thái độ của Võ Mông thành chủ.

Triệu Nghị cùng Ôn Nhất Dương xuất hiện, cũng là khiến cho một tia ràng buộc cuối cùng của Diệp Viễn đối Võ Mông học phủ tan thành mây khói.

Bình tĩnh mà xem xét, cống hiến của Diệp Viễn đối Võ Mông học phủ thực sự lớn.

Hắn đối xử vô cùng phải phép với Võ Mông học phủ.

Ngược lại, cách làm của Võ Mông học phủ lại khiến cho hắn triệt để thất vọng.

"Thì ra Tần gia dám đối xử quá phận đối với Diệp Viễn như thế, thảo nào Diệp Viễn lại không cam lòng, việc hắn giết đồng môn hóa ra là muốn báo thù cho huynh đệ."

"Tần Nguyên Long đã là đại cao thủ cảnh giới Quy Khư mà lại đánh lén một tiểu bối Động Huyền, thực sự là quá mất thể diện."

"Chuyện khi trước, Diệp Viễn đều nhẫn nhịn. Còn việc lần này hắn giết người cũng chỉ vì báo thù cho huynh đệ, Diệp Viễn thật nhân nghĩa quá."

"Thực sự không hiểu, Diệp Viễn có thiên phú đáng sợ như thế, tại sao thành chủ lại thiên vị Tần gia như vậy. Thảo nào Tần gia mấy năm nay càng ngày càng hoành hành ngang ngược, không ngờ thành chủ đại nhân là chỗ dựa của bọn hắn nha."

Những lời nói của Diệp Viễn khiến rất nhiều người đồng tình.

Tần gia cùng phủ thành chủ ép người như vậy, đây rõ ràng là muốn khiến người ta tức nước vỡ bờ sao.

Diệp Viễn có thể nhịn đến bây giờ đã là vô cùng giỏi rồi.

Tần Chiêu Vân thấy tình thế không đúng thì hừ lạnh nói: "Miệng lưỡi bén nhọn, vô cùng dẻo miệng. Ngươi rõ ràng là tự cao vì lập được công lao, không coi ai ra gì, tàn hại đồng môn, hiện tại còn dám nói láo. Hàn Thiên, lão phu chỉ hỏi ngươi, giúp hay là không giúp."

Hàn Thiên đang định nói thì Diệp Viễn cất cao giọng: "Chuyện hôm nay, Diệp mỗ một mình gánh chịu. Hàn tiền bối, đa tạ mấy năm nay ngươi đã chiếu cố, nếu hôm nay Diệp mỗ may mắn thoát được, ngày khác chắc chắn sẽ hậu báo. Tạ Tĩnh Nghi cùng Uyển Như cô nương đành phải nhờ cậy Hàn tiền bối rồi."

Hàn Thiên há hốc mồm, thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải.

Dù cho hắn có quyết chiến với ba người này thì cũng chưa chắc đã bảo vệ được Diệp Viễn.

Tam đại cường giả nửa bước Thần Quân, cũng không phải một mình hắn là có thể chống lại.

Tần Chiêu Vân cười lạnh nói: "May mắn thoát được? Chỉ là một tên nhóc có tu vi Khuy Thiên sơ kỳ mà cũng dám nói bừa. Hôm nay ngươi không chết thì Tần mỗ ta sẽ không làm người nữa."

Diệp Viễn nhìn Tần Chiêu Vân, cười lạnh nói: "Lão thất phu, gương mặt này của ngươi đã sớm không ra hình người. Nhưng mà ngươi yên tâm, một ngày nào đó Diệp mỗ sẽ để Tần gia của ngươi triệt để biến mất."

Tần Chiêu Vân giận quá hóa cười, nói: "Tiểu tử nói khoác mà không biết ngượng. Ngược lại lão phu muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để cho Tần gia biến mất."

Lúc này, Ôn Nhất Dương khe khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp nói: "Diệp Viễn, ngươi có thiên phú kinh người, cần gì phải lãng phí chính mình như vậy? Ngươi tự nguyện chịu trói đi, lão phu giúp ngươi cầu xin thành chủ đại nhân, hắn nhất định sẽ cho ngươi một con đường sống."

Diệp Viễn nhìn hắn, cười lạnh nói: "Phủ chủ thật sự coi Diệp mỗ là đứa trẻ ba tuổi? Mặc dù Diệp mỗ chưa thấy qua Võ Mông phủ chủ, thế nhưng hắn và Tần gia rõ ràng là cùng một giuộc. Nếu ta đầu hàng, ngươi có thể bảo vệ ta sao?"

Ôn Nhất Dương há hốc mồm, á khẩu không trả lời được.

Thật ra hắn cũng không biết quan hệ giữa thành chủ và Tần gia là như thế nào, thế nhưng các loại dấu hiệu đều cho thấy rằng thành chủ đúng là có quan hệ cùng Tần gia.

Lần này hắn đứng ra cũng là do thành chủ tự mình nhắn cho hắn, bảo hắn khuyên Diệp Viễn quay trở về.

Chỉ là Diệp Viễn cũng không dễ bị lừa gạt như vậy, hắn đã sớm nhìn thấu sự việc phía sau rồi.

"Ha ha, nhiều lời cũng vô ích. Đồ nhát gan, có bản lĩnh thì hôm nay ngươi đuổi theo ta thử xem."

Diệp Viễn lạnh lùng cười nhìn Tần Chiêu Vân, thân hình trong nháy mắt biến mất.

"Thật nhanh."

Mọi người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Diệp Viễn đã hóa thành một điểm đen nhỏ, biến mất ở chân trời.

Tốc độ ngự kiếm phi hành như vậy thật nhanh gấp mấy lần so với trước kia.

Tần Chiêu Vân biến sắc, lập tức đuổi theo phương hướng của Diệp Viễn.

Trên mặt Triệu Nghị cùng Ôn Nhất Dương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới tốc độ của Diệp Viễn lại nhanh như vậy.

Diệp Viễn biến thành một vệt sáng, như là sao băng trên trời, trong nháy mắt vượt qua cả nghìn dặm.

"Chết tiệt, tốc độ tiểu tử này ngự kiếm phi hành sao lại nhanh như vậy?" Tần Chiêu Vân không kịp thở ra hơi nói.

Sắc mặt Triệu Nghị cũng khó nhìn, trầm giọng nói: "Không được, cứ theo đà này, chúng ta làm sao có thể truy tìm hắn."

Ôn Nhất Dương không nói gì, hắn cảm giác lòng đang rỉ máu.

Diệp Viễn là một thiên tài như vậy, lẽ ra hắn phải tỏa sáng huy hoàng, không nghĩ rằng lại biến thành loại kết quả này.

"Ha ha ha... Lão cẩu, xem ra về sau ngươi thật sự không làm người nữa rồi, nhớ những gì ngươi đã nói đó."

Thanh âm của Diệp Viễn từ phía trước truyền đến, căn bản không đem tam đại cường giả nửa bước Thần Quân bọn hắn để vào mắt.

Mặc dù cường giả nửa bước Thần Quân có thể phi hành, nhưng hiển nhiên bọn hắn không phải là quá tài giỏi.

Lại so sánh, sau khi Diệp Viễn đột phá Khuy Thiên Cảnh thì đây là lần đầu tiên toàn lực huy động ngự kiếm phi hành, mấy con gà mờ kia căn bản là không đuổi kịp.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Diệp Viễn biến sắc, một đạo khí tức kinh khủng từ trên trời giáng xuống.

Trong nháy mắt, Diệp Viễn tựa như rơi vào bên trong vũng bùn, không thể động đậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK