“Ngươi nghe nói gì chưa? Có một tên ngốc muốn khiêu chiến tất cả thiên tài của trăm thành ở Vô Linh Khiếu!”
“Sao có thể không nghe nói được? Đây chắc không phải là có người muốn cố ý truyền tin tức rồi mai phục chúng ta ở nửa đường đó chứ”
“Ha ha ha, ta nghe nói tên ngốc đó tên là Diệp Viễn, xuất thân từ vương thành Võ Mông, chỉ là một tên Động Huyền hậu kỳ.”
“Động Huyền hậu kỳ? Sao càng nói càng thấy vô lý vậy? Động Huyền hậu kỳ có thể sống sót đến bây giờ cũng đã là kỳ tích, còn có thực lực khiêu chiến nhiều thiên tài như vậy?”
“Bất kể thế nào, Vô Lĩnh Khiếu bây giờ nhất định đã cực kỳ náo nhiệt, chúng ta đi xem một chút đi!”
…
Trong thời gian một tháng, tin tức Diệp Viễn nhận khiêu chiến của tất cả đệ tử ngoại viện nhanh chóng truyền ra ngoài.
Có người đối với chuyện này thì cười, thế nhưng có người vẫn động tâm với nhẫn trữ vật trên người Diệp Viễn.
Càng ngày càng có nhiều đệ tử ngoại viện chạy đến Vô Khiếu Lĩnh.
Ngay sau khi nhóm người rời đi không lâu, hai bóng người từ trong rừng rậm đi tới.
Hai người này chính là Tần Nguyên Long và Tần Thiên!
Tần Nguyên Long bị Lôi Minh bám chân mấy tháng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát khỏi hắn ta.
Hai người bọn họ hội hợp ở khu vực của đệ tử ngoại viện, không ngờ được vừa đến đã nghe được tin tức của Diệp Viễn.
“Hừ! Tiểu tử này đúng thật là ngông cuồng, thật sự coi mình là vô địch thiên hạ rồi? E là hắn không biết, những vương thành cường đại kia có rất nhiều đệ tử đều là đang cố ý áp chế cảnh giới để lĩnh ngộ sức mạnh pháp tắc!” Đối với loại hành vi phách lối này của Diệp Viễn, Tần Thiên cười nhạt.
“Tiểu tử này thật là kiêu ngạo không tưởng được! Có điều loại hành vi tự tìm đường chết này, chúng ta có thể dùng nó để lợi dụng.” Tần Nguyên Long cười nói.
“Có thúc phụ ở đây, nếu như đã biết tiểu tử đó ở đâu, hắn tự nhiên là chắc chắn phải chết!” Tần Thiên nói.
…
Lúc này ở Vô Khiếu Lĩnh đã sớm có rất nhiều học viên tụ tập.
Diệp Viễn đứng trên cao chắp tay, có loại tư thế ngạo nghễ thiên hạ.
Bên cạnh hắn, mười mấy bóng người đã bao vây lại.
“Quả nhiên, người đầu tiên tới tìm Diệp Viễn chính là người của vương thành Tả Tướng!”
“Dùng mông nghĩ thôi cũng biết! Vương thành Tả Tướng và vương thành Võ Mông vẫn luôn đối đầu, mỗi liền thí luyện đều là nhìn chằm chằm vào học viên của Võ Mông. Lần này, đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
“Nghe nói Hà Ninh kia là người đứng đầu đệ tử ngoại viện của Tả Tướng, được gọi là người có hi vọng đột phá được Thần Quân Cảnh. Một mình hắn đã rất khó đối phó, huống chi là mười lăm mười sáu người!”
“Tên Diệp Viễn này quá không biết trời cao đất rộng là gì rồi! Hà Ninh này còn chưa phải là mạnh nhất, Cận Vũ của vương thành Ung Đương, Thu Thủy Sinh của vương thành Trưởng Gia mới là người đáng sợ nhất!”
Hà Ninh là người đứng đầu đệ tử ngoại viện của vương thành Tả Tướng, pháp tắc kiếm đạo đã đến tầng thứ ba nhị trọng thiên, thực lực cực mạnh.
Mà người có thực lực cường đại như vậy ở vương thành Tả Tướng cũng không phải chỉ có một mình Hà Ninh.
Những học viên bên cạnh hắn kia cũng đều là từng người thực lực không tầm thường.
Khi hắn ta nghe được Diệp Viễn là đệ tử vương thành Võ Mông, đầu tiên là tập hợp tất cả đệ tử vương thành Tả Tướng chạy tới đây.
Đối với đệ tử vương thành Võ Mông, bọn họ xưa này đều không mềm tay.
Hơn nữa, từ xưa đến giờ bọn họ không chú ý cái gì mà đơn đả độc đấu. Muốn lên thì tất cả cùng lên!”
“Tiểu tử, ta nên nói là ngươi gan lớn hay là nói đầu óc ngươi hỏng rồi đây? Xem ra, người đứng đầu vương thành Võ Mông các ngươi lần này đúng là yếu đến không được, thế mà lại thua ở trong tay tên ngu xuẩn nhà ngươi. Ha ha…” Hà Ninh cười to nói.
Diệp Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Nhiều lời như vậy làm gì, ngươi không động thủ vậy thì ta tới!”
Nhìn bộ dáng gấp gáp của Diệp Viễn, Hà Ninh khinh thường nói: “Chỉ dựa vào chút thực lực ấy mà cũng dám lớn lối như vậy, ta còn tưởng rằng còn có thể khiến ta thỏa nguyện một chút đây!”
Đối mặt với sự tấn công của Diệp Viễn, Hà Ninh không lùi mà tiến tới, thân hình quỷ dị biến mất không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó, những người khác của vương thành Tả Tướng cũng động thủ.
Sở dĩ vương thành Tả Tướng cường đại, không chỉ bởi vì thực lực học viên của bọn họ cường đại mà cò là vì sự phối hợp vô cùng ăn ý.
Hơn mười người này vừa động thủ, phảng phất giống như là một người chiến đấu, vô cùng hài hòa.
“Đinh!”
Hà Ninh chuyển tay giao một kiếm với Diệp Viễn, nhưng cánh tay tê dại vì chấn động, trường kiếm suýt tuột khỏi tay!
Hắn biến sắc, cảm thấy hoảng hốt!
Một nhát kiếm thuận tay của một tên Động Huyền hậu kỳ sao lại có thể có lực đạo đáng sợ như thế?
“Đinh đinh đinh…”
Diệp Viễn xuất kiếm như gió, dưới sự bao vây của hơn mười người, tới lui tự nhiên, không có chút ý nào rơi vào thế hạ phong.
Sau một hiệp, tất cả người của vương thành Tả Tướng rơi vào khiếp sợ cực độ.
Sắc mặt Hà Ninh trùng xuống, trầm giọng nói: “Đều đừng có giấu nữa, Cửu Tiêu Kiếm Khí, giết!”
Một đám học viên vương thành Tả Tướng phối hợp đến tự nhiên không có kẻ hở, sau khi Hà Ninh ra lệnh, kiếm khí bên trong chiến đoàn lập tức tung hoành, từng đạo kiếm khí đáng sợ trảm sát về phía Diệp Viễn.
“Thực lực không tệ, có chút thú vị!”
Đối mặt với hơn mười cao thủ vây vông, dường như Diệp Viễn cũng không cảm thấy quá sức, ngược lại có vẻ rất thành thạo.
Cửu Tiêu Kiếm Khí của vương thành Tả Tướng đúng là rất mạnh, mười mấy người liên thủ thi triển, uy lực càng là không thể tưởng tượng được.
Dạng chiến đấu này, mới có thể khiến cho Diệp Viễn thực sự hưởng thụ.
Mỗi một kiếm đón đỡ của Diệp Viễn nhìn như thờ ơ, nhưng thật ra ở trong mỗi một kiếm đều ẩn chưa kiếm ý Trảm Tinh.
Vận dụng của hắn bây giờ đối với Trảm Tinh sớm đã không còn giới hạn trong một trảm kinh thiên kia nữa.
Phất tay, thu phát tùy ý.
Ở trong dạng chiến đấu phạm vi nhỏ này, dường như Diệp Viễn vận dụng kiếm ý Trảm Tinh đến cực hạn!
Chỉ là những người ở bên ngoài trận chiến đứng xem thì hoàn toàn không có chuyện như vậy.
“Hà Ninh, đừng đùa nữa! Đùa giỡn một người trẻ như người ta, có xấu hổ không vậy?”
“Ha ha, tốt xấu gì các ngươi cũng lấy ra chút thực lực đi chứ, nếu không mọi người xem còn nghĩ đám người các ngươi không phải đối thủ của một tên Động Huyền hậu kỳ đó!”
“Vương thành Tả Tướng các người lúc nào có thể bỏ cái tật xấu này đây, đừng có chơi trò mèo vờn chuột nữa?”
Giữa các học viên của vương thành Tả Tướng, có thể cảm ứng được vị trí Cửu Tiêu Kiếm Khí của đối phương.
Cho nên mỗi lần thí luyện, hầu như bọn họ đều có thể tìm được đồng bạn của mình nhanh nhất, rồi tập kết thành một đội ngũ cường đại nghiền ép đối thủ.
Chính vì vậy, tổng hợp thực lực của bọn họ mới đứng hàng đầu trong trăm tòa vương thành này.
Bình thường bọn họ đối với đối thủ chính là vây mà không giết, khiến cho đối thủ tự mình bóp nát ngọc bội.
Đây là sự vũ nhục đối với đối thủ, cũng làm cho rất nhiều vương thành thực lực yếu kém hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Điểm này, đệ tử vương thành Võ Mông cảm thụ mãnh liệt nhất.
Nhưng mà, dù là có tức giận, cũng không ai có thể làm gì vương thành Tả Tướng.
Thực lực mạnh, chính là tùy hứng ở chỗ này.
Chỉ là lần này, hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Hà Ninh chính là có khổ tự mình biết, thực lực của Diệp Viễn này cực kỳ mạnh, hắn càng đánh càng kinh hãi.
Không biết tiểu tử này tu luyện võ kỹ tà môn gì, một kiếm nhìn như hời hợt nhưng lại ẩn chứa lực đạo cực lớn, có thể dễ dàng phá vỡ Cửu Tiêu Kiếm Khí của bọn họ.
Điểm này, người ngoài căn bản không nhìn ra được, chỉ có tự mình cảm thụ mới có thể trải nghiệm được
Chính bởi vì thế này nên khiến mọi người nghĩ là bệnh cũ của bọn người vương thành Tả Tướng lại tái phát, cố ý đùa giỡn Diệp Viễn.
Trên thực tế bọn họ mới là người bị Diệp Viễn đùa giỡn!
“Đinh!”
Đột nhiên, một thanh âÂm thanh thúy truyền ra, trường kiếm trong tay một đệ tử của vương thành Tả Tướng bị đánh bay ra ngoài.
Mà kiếm tiếp theo của Diệp Viễn đã chém tới nhanh như chớp.