“Ừm, công phu không phụ lòng người, cuối cùng coi như là khôi phục lại rồi!”
Diệp Viễn cũng không che lấp cái gì, thẳng thắn thừa nhận.
Chuyện như vậy, muốn che lấp cũng không che lấp được, vừa nhìn là thấy ngay.
Nhưng câu nói này đối với Tô Lâm Phố không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, quá mức chấn động.
Hắn cũng là Đan Thần nhất tinh, hoàn toàn biết rõ Nhất Tinh Thiên Văn Đan khó đến thế nào.
Đối với Đan Thần nhất tinh, đây gần như nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Hắn nắm lấy vai Diệp Viễn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi... ngươi thật sự luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan?”
Luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan chính là một quả pháo nặng cân, tin tức này còn muốn oanh tạc hơn cả Giải Độc Đan thần phẩm rất nhiều.
Quan trọng hơn chính là không phải người nào cũng biết phương pháp luyện ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan.
Diệp Viễn có thể luyện chế ra được đã nói rõ lên lai lịch gốc gác của hắn không đơn giản!
Diệp Viễn cười nói: “Không phải là ngài nhìn thấy rồi hay sao? Không có Nhất Tinh Thiên Văn Đan, ta cũng không thể chữa trị được thần hải.”
“Hít...”
Tô Lâm Phố hít một ngụm khí lạnh, làm biểu tình như gặp quỷ nhìn Diệp Viễn nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi quả thật là một yêu nghiệt! Nhưng mà ngươi xuất quan quá đúng thời điểm, nếu không còn không ra thì lão phu thật sự không chịu đựng nổi rồi!”
Diệp Viễn làm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: “Vì sao lại nói những lời như thế?”
Tô Lâm Phố nói: “Là ngươi không biết, những đan dược mà ngươi luyện chế được hoan nghênh nhiều nhất ở Côi Sơn Thành...”
Tô Lâm Phố nói đơn giản một lần tình thế mấy năm qua, Diệp Viễn nghe xong cũng hơi kinh ngạc.
Hắn không ngờ đan dược mình luyện chế lại được săn đón đến vậy.
Diệp Viễn cũng không từ chối, nói thẳng: “Đã như vậy, ta sẽ luyện chế ra một ít đan dược. Thần Đan cấp một trung cấp thì không dám nói, Thần Đan hạ cấp bình thường hẳn là không thành vấn đề.”
Tô Lâm Phố mừng rỡ nói: “Ha ha, biết ngay là tiểu tử ngươi sẽ không từ chối mà! Vậy chuyện này xin nhờ ngươi rồi!”
Diệp Viễn tự giác thiếu nợ Vạn Bảo Lâu một phần ân tình, dù sao nếu không có Vạn Bảo Lâu cung cấp linh dược không ngừng thì hắn cũng không có cách nào luyện thành Nhất Tinh Thiên Văn Đan trong vòng không tới mười năm.
Nhưng mà kỳ thực, Diệp Viễn mang đến lợi nhuận cho Vạn Bảo Lâu không chỉ đơn giản là những đan dược kia.
Mười năm này, có thể nói là Vạn Bảo Lâu phong quang vô hạn, ép ba nhà khác tới nỗi đầu cũng không nhấc lên được.
Trong này, hoàn toàn là công lao của Diệp Viễn.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Trong phòng tu luyện có sẵn không ít Thần Đan, ngươi có thể phái người đi thu thập một thoáng. Ta mang đi toàn bộ Thần Đan thần phẩm rồi, nếu như các ngươi cần thì ta có thể giúp các ngươi luyện chế. Mặt khác, ngươi liệt ra một cái danh sách đưa linh dược vào phòng tu luyện, trước tiên ta muốn đi xem Uyển Như tiểu thư một chút.”
Tô Lâm Phố vội vàng nói: “Đây là việc nên làm! Những năm này, Uyển Như cô nương rất là tưởng niệm về ngươi đấy!”
Diệp Viễn cười cười, đột nhiên hỏi: “Tô chưởng quỹ, phụ cận Côi Sơn Thành có Ác Linh Chi Địa hay không?”
Tô Lâm Phố biến sắc, nói: “Ngươi tìm Ác Linh Chi Địa làm cái gì? Ác Linh Chi Địa không phải là nơi tốt lành gì đâu!”
Vô Trần nói cho Diệp Viễn biết, ngoài thành trì của Thông Thiên Giới có đủ loại Ác Linh Chi Địa.
Cái gọi là Ác Linh Chi Địa chính là nơi mà những võ giả không tầm thường tử vong, thần hồn được chuyển hóa thành tử linh, tụ tập tại nơi âm khí chiếm giữ, hình thành nên một nơi nguy hiểm.
Lũ ác linh của Ác Linh Chi Địa chém giết nuốt chửng lẫn nhau để làm mình lớn mạnh, để có thể tiếp tục sinh sống, tăng lên thực lực cường hãn.
Võ giả bình thường, đơn đả độc đấu căn bản không phải đối thủ của ác linh.
Hơn nữa, thần hồn của võ giả là chất dinh dưỡng vô cùng tốt đối với những ác linh kia.
Một khi bọn chúng phát hiện có võ giả tiến vào Ác Linh Chi Địa sẽ điên cuồng phát động công kích, mãi đến sau cùng sẽ nuốt chửng thần hồn của võ giả.
Nhưng mà Ác Linh Chi Địa cũng sẽ sinh ra một số thiên tài địa bảo thuộc tính m, hơn nữa mỗi một dạng đều có giá trị không hề nhỏ, vì lẽ đó mà không ít võ giả sẽ liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng tiến vào bên trong để tìm kiếm bảo vật.
Số may mắn thì có thể tìm thấy một món của cải lớn, thậm chí có thể duy trì hơn mấy chục, mấy trăm năm tu hành.
Vì lẽ đó mà Tô Lâm Phố vừa nghe Diệp Viễn nói muốn tìm Ác Linh Chi Địa, lúc đó sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Diệp Viễn cười nói: “Diệp mỗ muốn luyện chế một loại đan dược, cần dùng đến Dạ Lăng Thảo, cho nên muốn đi Ác Linh Chi Địa một chuyến.”
Việc nắm giữ Thiên Tôn linh bảo như Trấn Hồn Châu bậc này, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không tiết lộ ra bên ngoài, cho nên lấy đại một cái lý do.
Hắn đi Ác Linh Chi Địa, đương nhiên sẽ không phải là vì luyện chế đan dược gì, mà là tìm kiếm chất dinh dưỡng cho Vô Trần.
Ác Linh trong Ác Linh Chi Địa là chất dinh dưỡng tốt nhất đối với Vô Trần.
Trước mắt, khoảng cách với kỳ hạn mười năm chỉ còn dư lại thời gian ba tháng, Diệp Viễn đã không trì hoãn nổi nữa.
Còn không tìm được chất dinh dưỡng cho Vô Trần thì Mộ Linh Tuyết cũng sẽ không chịu được nữa.
Vì lẽ đó, cho dù như thế nào thì hắn cũng phải đi Ác Linh Chi Địa một chuyến.
Tô Lâm Phố nghe xong nhưng lại không tiện ngăn cản, Dạ Lăng Thảo này Vạn Bảo Lâu thật sự không có!
Thiên tài địa bảo của Ác Linh Chi Địa, ở ngoại giới rất khó kiếm được.
Mỗi lần vừa xuất hiện đều sẽ bị tranh đoạt hết sạch, hơn nữa giá cả lại cực cao.
Chính vì như thế mà những võ giả kia mới không tiếc mạng sống để tiến vào Ác Linh Chi Địa, muốn tìm được một số thiên tài địa bảo.
“Cái này... ở hướng Đông Bắc của Côi Sơn Thành cách một trăm vạn dặm có một chỗ gọi là m Phong Quật, nơi đó là Ác Linh Chi Địa lớn nhất phụ cận Côi Sơn Thành. Nhưng mà nơi đó nguy hiểm hơn so với những nơi khác không ít. Chỉ là những nơi Ác Linh Chi Địa khác, sợ rằng sẽ không có Dạ Lăng Thảo.” Tô Lâm Phố nói.
Diệp Viễn vừa nghe thấy lập tức hứng thú, ác linh quá bình thường đối với Vô Trần có tác dụng cũng không lớn.
Vô Trần nói với hắn, muốn tìm được Ác Linh Chi Địa hữu dụng thì nhất định nơi đó phải có loại linh dược đẳng cấp như Dạ Lăng Thảo.
Vì lẽ đó mà Diệp Viễn mới nói như vậy.
Không ngờ, thật sự có!
“Tô chưởng quỹ, có thể nói tường tận về m Phong Quật cho ta hay không?” Diệp Viễn nói.
Tô Lâm Phố gật đầu nói: “Cái này là điều tất nhiên rồi! m Phong Quật là địa vực Ác Linh Chi Địa lớn nhất Côi Sơn Thành, Côi Sơn Thành có không ít võ giả cường đại, ở lại m Phong Quật quanh năm. Nơi đó sản sinh ra một số linh dược thuộc tính m, rất được các võ giả hoan nghênh. Nhưng mà nơi đó nguy hiểm cũng là chuyện rõ như ban ngày, hàng năm cường giả thần đạo chết ở m Phong Quật không dưới trăm người! Có người nói, nơi sâu xa của m Phong Quật còn có cả ác linh nhị tinh, thực lực có thể so với cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh của nhân loại! Một khi đụng phải, người bình thường chắc chắn phải chết!”
Diệp Viễn nghe xong cũng hoảng sợ một trận!
Động Huyền Thần Cảnh chia cảnh giới thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cùng với đại viên mãn.
Mỗi một cái tiểu cảnh giới, thực lực chênh lệch đều rất lớn.
Võ giả Động Huyền trung kỳ có thể thoải mái nghiền ép võ giả sơ kỳ!
Hiện tại Diệp Viễn chỉ vừa khôi phục lại thực lực, cùng lắm cũng chỉ là Động Huyền Thần Cảnh sơ kỳ.
Mà Ác Linh nhị tinh là tồn tại còn mạnh hơn so với võ giả Khuy Thiên Thần Cảnh.
Một khi đụng độ với Ác Linh nhị tinh thì chắc chắn phải chết.
Vô Trần đã nói, Thông Thiên Giới không thể đem ra so sánh với thế giới Tiên Lâm.
Tại thế giới Tiên Lâm, hắn có thể nuốt chửng Tử Hồn Thụ một cách thoải mái.
Nhưng mà ở đây, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể đối phó với ác linh Nhất Tinh hậu kỳ.
Nhìn thấy ác linh Nhất Tinh đại viên mãn, hắn cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh.
Với Ác Linh nhị tinh thì ngay cả hắn cũng không cách nào đối phó.
Diệp Viễn không ngờ, chuyến này thật sự có không ít nguy hiểm!
Tô Lâm Phố nhìn Diệp Viễn một chút, nói: “Nếu ngươi nhất định phải đi, vậy thì vẫn là nên để cho La Kiếm đi cùng với ngươi đi.”