Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bầu trời, tràn ngập ánh sáng.

Uy lực vô cùng kinh khủng làm cho mọi người đều biến sắc.

Đó là lực lượng pháp tắc của thần đạo!

"Ha ha, Cơ tiểu tử, ngươi thực sự cho rằng truyền thừa một trăm vạn năm của Thánh Thành ta là ăn chay cả sao? Tha hồ mà hưởng thụ sự đáng sợ của pháp tắc thần đạo đi, có thể chết dưới đại trận cấp thần, ngươi cũng nên đắc ý rồi!"

Trong lòng Vân Tiêu trở nên vô cùng sảng khoái!

Từ lúc Diệp Viễn ở Thánh Thành, hắn vẫn luôn bị dắt mũi đi, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu ức chế.

Đến hôm nay, Diệp Viễn lại giết Quách Hủ và cường giả Thần Vương của Tử Kim Điện, làm cho tâm huyết mấy trăm năm của Thánh Thành bị hủy hoại trong nháy mắt.

Thù này là vô cùng lớn!

Cứ để cho Diệp Viễn rời đi như vậy, làm sao hai người họ cam tâm được?

Sở dĩ Nam Cung Tử Phong thả bọn người Ngao Khiên ra là để trì hoãn thời gian.

Khởi động đại trận cấp thần, cái giá hao phí là rất lớn, cần phải có thời gian dài một chút.

Nam Cung Tử Phong hiểu rõ, công kích của cấp bình thường, đối với DIệp Viễn mà nói thì không có tác dụng gì, thậm chí còn không chạm được vào hắn.

Nhưng mà dưới uy lực của thần đạo, thuật Đại Na Di của Diệp Viễn cũng là vô dụng!

"Hừ, Cơ tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng rồi! Nếu như hôm nay để ngươi ra khỏi Thánh Thành, mấy người lão giả bọn ta còn đi đâu được nữa chứ?" Nam Cung Tử Phong cười lạnh nói.

"Đại trận thần đạo đã rất nhiều năm chưa được khởi động, giờ phá lệ vì ngươi, hưởng thụ sự tuyệt vọng đi nhé!" Vân Tiêu tiếp lời nói.

Uy lực của thần đạo trên trời ngày càng mãnh liệt, làm cho mọi người cảm thấy giống như trời đang sập xuống vậy.

Đám người Ngao Khiên thấy như vậy, không cầm lòng được mà nuốt nước miếng.

Bây giờ bọn họ không thể hiểu được, rốt cuộc đại nhân đã làm chuyện gì mà làm cho Thánh Thành khởi động đại trận cấp thần!

"Trời ạ, thực sự đã khởi động thần trận cấp thần rồi! Xem ra, Cơ Thanh Vân thực sự đắc tội hai đại cự đầu rồi!"

"Một kiếm của Cơ Thanh Vân suýt nữa đã cắt đứt tương lai của Thánh Thành, ngươi nói xem sao bọn họ không giận cho được?"

"Khởi động thần trận cấp thần, giờ thì Cơ Thanh Vân có cánh cũng không bay được!"

"Chậc chậc, uy lực này! Cuộc đời này có thể cảm nhận được một chút thần trận thần đạo, chết cũng không hối tiếc!"

Đây đều là lần đầu võ giả Thánh Thành được nhìn thấy uy lực của đại trận thần đạo, một đám đều vô cùng phấn khích.

Diệp Viễn rất bình tĩnh, hoàn toàn ngược lại so với dự đoán của Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong.

Trong mắt bọn họ, bây giờ Diệp Viễn phải vô cùng tuyệt vọng mới đúng.

Nhưng mà, sao hắn lại bình tĩnh như vậy?

Tên tiểu tử này, chẳng lẽ là cho rằng thuật Đại Na Di của mình có thể tránh được thần trận cấp thần hay sao?

"Các người không cần phải bày ra vẻ mặt sắp chết như vậy, vào Hạo Thiên Tháp đi, đại trận cấp thần này cứ giao cho ta!" Diệp Viễn cười nói với đám người Ngao Khiên.

Hai mắt Ngao Khiên tròn xoe, không dám tin mà nói: "Đại nhân, đây là đại trần cấp thần đấy, chẳng lẽ ngài có biện pháp đối phó sao?"

Ngay lúc này, đại trận cấp thần đã vận sức chờ phát động, hình như cuối cùng cũng đã bày xong rồi.

Tất cả mọi người đều biết, uy năng kinh khủng đó đã ẩn trên chín tầng mây!

Một khi hạ xuống, chắc chắn là thế như sấm vang chớp giật.

"Nhanh lui xuống, không được để đại trận cấp thần lại gần!"

Lúc này, Diệp Viễn giống như một ôn thần vậy, tất cả mọi người đều sợ mà tránh đi hết.

Đòn này hạ xuống, ai cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Về phần người của Thánh Thành, đương nhiên đã giữ khoảng cách an toàn với Diệp Viễn rồi.

Dù sao Đại Na Di của Diệp Viễn cũng không phải là nói đùa, lỡ như hắn công kích đến bên bọn họ, thì bọn họ cũng hóa thành tro bụi.

"Soạt soạt soạt…"

Hơn mười tia ánh sáng ngũ sắc chiếu từ trên trời xuống, nhìn qua giống như mây rơi, cực kỳ mỹ lệ.

Nhưng mà ai cũng biết, sau sự mỹ lệ đó chính là pháp tắc thần đạo vô cùng đáng sợ!

Đại trận cấp thần cuối cùng cũng khởi động rồi!

Tốc độ của những ánh sáng ngũ sắc này cực nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt đã rơi xuống đỉnh đầu Diệp Viễn.

Nhưng mà lúc này, Diệp Viễn đã di chuyển rồi!

Bóng dáng của hắn ta đã biến mất khỏi chỗ đó, không biết đã đi đâu.

Nhưng mà tốc độ của những ánh sáng ngũ sắc lại nhanh hơn, bay thẳng về phía cổng thành!

Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt của Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong đại biến.

Bọn họ không ngờ tới, Diệp Viễn sắp chết cũng phải làm ra chuyện khiến cho bọn họ ghét bỏ.

Hắn muốn mượn uy lực của đại trận này để phá hủy cổng thành Thánh Thành.

"Rầm rầm rầm…"

Hơn mười tia ánh sáng ngũ sắc kia hạ xuống trên cổng thành, trực tiếp đập nát cổng thành!

Lúc này, mảnh gạch đá bay ra khắp nơi.

Tường thành của Thánh Thành đều dùng những loại đá đặc biệt để xây nên, cho dù là cường giả Hư Huyền cũng khó mà phá hủy được một chút.

Nhưng mà lúc này lại bị đại trận thần đạo phá hủy rồi!

"Tên tiểu tử Cơ Vân Thanh này thực sự đáng chết mà! Đã chết đến nơi cũng không làm cho người khác bớt lo!" Vân Tiêu tức giận nói.

"Quên đi, dù sao tên tiểu tử đó cũng phải chết thôi, trong tay hắn có hai món thần khí cũng đủ để bù đắp được tổn hại của cổng thành rồi." Nam Cung Tử Phong an ủi nói.

Vừa nghe thấy vậy, đôi mắt Vân Tiêu sáng ngời, nhất thời cảm thấy hứng thú.

Cảm xúc bực dọc vừa rồi đã tan thành mây khói.

Bụi lắng xuống, uy lực của đại trận cấp thần trên trời đã dần dần tản đi, toàn bộ đều đã khôi phục như lúc đầu.

Toàn bộ mọi người bị uy lực cực mạnh của pháp tắc thần đạo này làm cho chấn động.

Đây là nội tình của Thánh Thành.

Bây giờ trong Thần Vực, có thể có tông môn mở được đại trận thần đạo một cách nguyên vẹn, cũng chỉ có Thánh Thành mà thôi!

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong nhìn nhau cười, hiển nhiên là rất thỏa mãn.

Mặc dù lần này bị buộc phải dùng đại trận cấp thần, nhưng lại làm toàn bộ võ giả Thánh Thành kinh sợ.

Chuyện này mới là mưu đồ ẩn giấu bên trong.

Rất nhanh ảnh hưởng tiêu cực mà Diệp Viễn mang đến sẽ bị loại bỏ.

"Đi, qua đó xem xem! Thánh Long Lệnh và Thần Kiếm đó đều không phải là vật phàm đâu!" Vân Tiêu nói.

Nam Cung Tử Phong gật đầu, cũng đi theo ra.

Lúc này những người cường giả ẩn nấp kia cũng dần dần xuất hiện.

"Ha ha ha, cuối cùng Cơ Thanh Vân cũng đã chết!" Thạch Nhân Huy vừa đi ra vừa cười lớn.

Vừa nãy uy lực của thần đạo quá cường đại, Thạch Nhân Huy trốn xa như vậy, tim cũng hoảng sợ mà đập nhanh từng hồi.

Diệp Viễn dưới sự công kích thế này, tuyệt đối là quá bất hạnh rồi.

Nhưng mà ngay lúc lão ta đến gần cổng thành, đột nhiên xuất hiện thay đổi kỳ lạ.

Lúc này lão ta không hề cảnh giác gì, sơ suất không hề tạo ra lãnh vực Thần Vương.

"Phụt!"

Kiếm quang trực tiếp rạch ngang bầu trời, chém Thạch Nhân Huy thành hai nửa!

Một đời cường giả Hư Huyền cứ như thế mà ngã xuống!

Bất thình lình xảy ra thay đổi làm cho toàn bộ mọi người đều bất ngờ.

Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt lập tức đại biến.

Một kiếm sắc bén như vậy, trừ Diệp Viễn ra thì còn có ai làm được?

"Hắn… hắn lại không chết! Mọi người cẩn thận!"

Vân Tiêu cảm thấy da đầu mình đã nổ tung rồi.

"Ta đã nói rồi, đừng có trêu chọc vào ta lần nữa! Là các ngươi phá hủy ước định trước, thì đừng trách bổn thiếu đây không khách khí!"

Từ trong bụi mù, giọng nói của Diệp Viễn giống như từ âm phủ truyền ra, làm cho mọi người phát lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK