"Cùng lắm hắn chỉ mang theo ba tên cường giả Hư Huyền, thế nhưng trong Thánh Thành có không dưới năm cường giả Hư Huyền! Muốn đối phó hắn hẳn là không khó mới phải chứ?” Cổ Đạo Tử nhíu mi nói.
Thánh Thành là nơi cường giả hội tụ, mặc dù cường giả Hư Huyền hiếm thấy, nhưng đối với Thánh Thành mà nói, không có gì to tát cả.
Kể cả khi Định Thiên Thần Vương với Cảnh Phụng Thiên mạnh nhất không ở, cũng không ai dám giương oai ở Thánh Thành.
Quyền Tinh Tử liếc mắt nhìn Cổ Đạo Tử một cái, cười khổ nói: "Ngươi vừa mới xuất quan, có thể còn không biết, Diệp Viễn bây giờ, đã không còn là Cơ Thanh Vân một lòng nghiên cứu đan đạo trước kia nữa rồi! Đến kẻ ngốc cũng biết thực lực của Thánh Thành, hắn dám làm như vậy lẽ nào không có chỗ dựa vào sao? Trên tay tiểu tử này có thần khí, nếu như dễ cầm như vậy, ngươi cho rằng gia hoả Vân Tiêu kia sẽ không thèm thuồng à?”
Cổ Đạo Tử nghe nói hai chữ "thần khí", không khỏi chấn động toàn thân, đầy mắt đều là không thể tin.
Hắn vừa mới xuất quan, thật đúng là không biết chuyện bên ngoài.
Không ngờ Cơ Thanh Vân biến mất hai mươi năm, hôm nay trên người lại có trọng bảo như thế.
"Vậy… ta với ngươi ra ngoài khoa tay múa chân với hắn? Nếu như hắn thua rồi, thế nào cũng không thể đến mức không biết xấu hổ, còn ở đây luyện đan miễn phí nữa chứ?” Cổ Đạo Tử ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Lần xuất quan gần nhất của hắn, trên đan đạo lại có lĩnh ngộ mới, vừa vặn mượn cơ hội lần này, ở trước mặt người đời triển lộ một chút thực lực của mình!
Quyền Tinh Tử liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: "Ta nói rồi ngươi có thể không tin, người tự mình đi nhìn xem hắn luyện đan đi. Hai năm mươi này, thực lực đan đạo của hắn, không những không có thụt lùi, ngược lại càng tiến thêm một bước! Nếu như hắn có cảnh giới Thần Vương, thực lực đan đạo sợ là đã không thua kém gì Cơ Chính Dương trước khi chết rồi!”
"Ngươi nói cái gì!” Cổ Đạo Tử trừng mắt, đầy mắt đều là không thể tin.
Hắn vừa mới xuất quan đã bị Quyền Tinh Tử gọi qua rồi, còn chưa kịp đi xem Diệp Viễn luyện đan.
Nhưng mà Diệp Viễn náo ra động tĩnh lớn như vậy, Quyền Tinh Tử cũng không thể không chú ý tới.
Hắn sớm đã âm thầm quan sát Diệp Viễn luyện đan, một lần quan sát này không cần xem xét, thật sự là đã dọa hắn nhảy dựng.
Hắn chưa từng nghĩ tới, luyện chế đan dược cấp chín sẽ nhẹ nhàng như thế!
Dù cho là Cơ Thanh Vân lúc đầu, cũng tuyệt đối không thể đạt đến loại trình độ này.
Vậy chỉ có thể nói rõ, thực lực đan đạo của Diệp Viễn hiện tại còn mạnh hơn so với đời trước!
Bây giờ đi tìm hắn tỉ thí luyện đan, đây không phải là tự mình tìm mặt đánh sao?
Thắng rồi thì cũng thôi đi, lỡ như thật sự thua thì công hội luyện dược sư sẽ không ngẩng đầu lên nổi.
"Thời gian mới hai mươi năm, hắn… hắn dựa vào cái gì?”
Cố Đạo Tử cảm thấy thế giới này quá không có đạo lý rồi, thời gian hai mươi năm, hắn chỉ tiến bộ một chút như thế mà đã đắc chí rồi.
Thế nhưng Cơ Thanh Vân người ta, vậy mà đã chân chính đạt đến đỉnh phong của Thần Vực này rồi!
Đỉnh phong chân chính là cái gì?
Chính là phẩm hạnh của Cảnh Phụng Thiên, Cơ Chính Dương!
Cổ Đạo Tự vô cùng tự tin với luyện dược thuật của mình, nhưng so với hội trưởng Cảnh Phụng Thiên, hắn chỉ có thể biết sợ.
Quyền Tinh Tử thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Đây chính là thiên tài chân chính! Chỉ sợ dùng hết sức lực cả đời của ta với ngươi cũng không có cách nào vượt qua! Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng xưng hô được xưng là tiếp cận gần nhất với cảnh giới Đan Thần kia cũng không phải nói giỡn. Tự ngươi ngẫm lại, trừ hắn ra, có ai có thể ở tuổi này đạt tới độ cao như vậy?”
Cổ Đạo Tử không nóng nảy nữa, lời của Quyền Tinh Tử đã đả kích hắn tới thương tích đầy mình.
"Này cũng không được, kia cũng không được, vậy rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào?” Cổ Đạo Tử có chút bực bội nói.
Quyền Tinh Tử bất đắc dĩ nói: "Bỏ đi bỏ đi, tiểu tử hắn đây làm ra trận thế lớn như vậy không phải vì ép ta đi tìm Vân Tiêu sao? Ta đi còn không được à?”
…
Quyền Tinh Tử không do dự, lập tức đi qua tìm Vân Tiêu.
Vân Tiêu có thể không cho Diệp Viễn mặt mũi, trốn tránh không gặp nhưng hắn lại không có cách nào làm lơ Quyền Tinh Tử.
Thánh Vực có được cục diện phồn vinh như hôm nay, không thể bỏ qua công lao của công hội luyện dược sư.
Hơn nữa công hội luyện dược sư trải rộng toàn bộ Thần Vực, đã khống chế mỗi một góc Thần Vực ở mức độ nhất định.
Đây là một loại phương thức thống trị khác, nhưng lại rất hữu hiệu.
Gác chuyện công qua một bên không bàn tới, tự Vân Tiêu cũng có chuyện cầu đến Quyền Tinh Tử.
Đan dược mà cấp bậc này của hắn cần, cũng chỉ có Quyền Tinh Tử có thể luyện chế. Thực sự bức ép công hội luyện dược sư thì Thánh Thành cũng chịu không nổi.
Vừa gặp mặt, Quyền Tinh Tử đã một bụng bực tức.
"Vân Tiêu, chuyện bên ngoài huyên náo lớn như vậy, ngươi đừng có nói với ta là ngươi không biết chút nào hết! Ta nói ngươi đây là có ý gì, thanh danh công hội bị hao tổn, chẳng lẽ còn có chỗ tốt gì với Thánh Thành sao?” Quyền Tinh Tử đen mặt nói.
Vân Tiêu vốn có ý định ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, lại không ngờ công hội luyện dược sư ngay cả rắm cũng không phóng, Quyền Tinh Tử đã giết thẳng tới rồi.
"Ha ha, lão huynh ngươi đừng kích động mà! Vân mỗ nào có ý đó, ta còn cho rằng lão huynh ngươi sẽ trực tiếp đi ra, uy phong giết tiểu tử kia đó! Việc này đối các ngươi mà nói, chẳng phải chỉ là một cơ hội để hãnh diện thôi ư?” Vân Tiêu cười ha ha nói.
Vân Tiêu không nói còn đỡ, vừa nói Quyền Tinh Tử càng là tức đến run người.
"Hãnh diện cái rắm! Ta so cái gì với hắn? So đan dược huyền giai à? Trên quảng trường Thánh Thành có nhiều người như vậy, ngươi bảo lão phu mặt dày đi khi dễ một tên Đan Đế sơ cấp à?” Quyền Tinh Tử giận dữ nói.
"Vậy thì so đan dược cấp chín đi! Thực lực của lão huynh ngươi lẽ nào còn so không lại một tiểu tử Đạo Huyền tầng ba sao? Mặc dù hắn là đoạt xá trọng sinh, nhưng tốt xấu gì thanh danh Đan Đế đỉnh phong vẫn còn, ngươi thắng được hắn, không có ai sẽ nói xấu đâu?”
Quyền Tinh Tử liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh không nói.
Ngay mặt Vân Tiêu, hắn thế nào cũng không thể nói mình không phải đối thủ của Diệp Viễn chứ?
Nhưng hắn không nói lời nào, ý tứ lại đã thể hiện rất rõ rồi.
Vân Tiêu vừa nhìn trong lòng đã rõ ràng, không khỏi vô cùng kinh ngạc nói: "Tiểu tử này thực sự lợi hại như vậy?”
Quyền Tinh Tử cười lạnh nói: "Ngươi nói xem? Lẽ nào đạo lý đơn giản như vậy, lão phu cũng không hiểu? Còn cần ngươi đến dạy?”
Ý của hắn là, có thể thắng được Diệp Viễn, hắn sớm đã ra tay, làm sao lại còn đợi đến bây giờ?
Diệp Viễn hiện tại cũng chỉ là Đạo Huyền tầng ba, dù cho có thực lực đan đạo kiếp trước, cũng không phát huy ra toàn lực được.
Thực lực đan đạo của Quyền Tinh Tử cao như vậy, đối phó hắn hẳn là không thành vấn đề mới phải.
Không ngờ còn chưa có so đấu, Quyền Tinh Tử lại biết sợ rồi.
Thời gian Diệp Viễn chuyển thế trọng sinh cũng không quá hai mươi năm, trong thời gian hai mươi năm này, hắn tất nhiên đã đặt đại đa số tinh lực lên trên võ đạo.
Vậy vấn đề đặt ra là, hắn lấy đâu ra tinh lực dư thừa tiếp tục nghiên cứu đan đạo?
Thấy Vân Tiêu im lặng không nói, Quyền Tinh Tử hừ lạnh một tiếng nói: "Vân Tiêu, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, đuổi Cơ Thanh Vân đi cho ta! Bằng không từ nay về sau ngươi đừng hòng lấy ra được một viên đan dược nào từ công hội luyện dược sư! Lão phu nói được làm được, cáo từ!”
Quyền Tinh Tử cũng không có cho Vân Tiêu cơ hội nói được lời nào, quẳng xuống lời này xong lập tức rời đi.
Vân Tiêu nhíu mi một lát, bảo người phân phó xuống dưới: "Bảo Quách Hủ đi mời Diệp Viễn qua đây! Tức khắc! Ngay lập tức!”