“Có người dẫn động Thiên Đạo, muốn đột phá Thần Cảnh!” Diệp Viễn cau mày nói.
Thiên Ly cùng Phương Thiên nghe vậy thì nhìn nhau, đều khiếp sợ không thôi.
"Điều này... làm sao có thể? Trên đời này trừ ngươi ra, vẫn còn có người có thể đột phá Thần Cảnh sao?” Phương Thiên làm vẻ mặt không tin nói.
Nếu bàn về thiên phú, có thể nói Phương Thiên hắn là người có một không hai tại Thần Vực!
Ngay cả hắn đều không thể đột phá Thần Cảnh, làm sao có khả năng có người đột phá Thần Cảnh?
Hắn phục Diệp Viễn, nhưng nếu là người khác đột phá Thần Cảnh thì hắn không phục rồi.
“Đúng vậy, không phải là ngươi lầm rồi đấy chứ? Nói rằng còn có người có thể đột phá Thần Cảnh, đánh chết ta cũng không tin!” Thiên Ly nói.
Diệp Viễn bỗng nhiên cười nói: “Ta chỉ nói có người đang đột phá Thần Cảnh, chưa nói hắn đã đột phá Thần Cảnh. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ là hắn sẽ thất bại.”
Nghe xong lời này của Diệp Viễn, sắc mặt của hai người mới tốt lên một ít.
Nhưng mà bọn họ rất ngạc nhiên, rốt cuộc là ai đang đột phá Thần Cảnh.
Ở Thần Vực, người có tư cách đột phá Thần Cảnh cũng rất ít, không có lý nào là người mà bọn họ không biết.
"Nhưng mà... phương pháp đột phá này của hắn thật đúng là ý nghĩ hão huyền! Đáng tiếc, đáng tiếc!” Diệp Viễn cảm khái nói.
Diệp Viễn càng khơi gợi thêm sự hiếu kỳ của hai người.
“Diệp Viễn, đến cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi muốn làm ta gấp chết à?” Thiên Ly vội la lên.
Diệp Viễn mỉm cười, tâm niệm vừa động, đi tới một đỉnh núi cao.
Ba người đứng lăng không nhìn về phía xa xa nơi gió nổi mây phun.
Thiên Ly cùng Phương Thiên nhìn thấy cảnh này, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ánh mắt Phương Thiên ngưng tụ, cả kinh nói: “Đại Diễn Thần Vương! Đây... đây là khí tức Thiên Đạo của hắn! Hắn... hắn dùng trận pháp để diễn ra Thiên Đạo!”
Cường giả đang đột phá Thần Cảnh chính là Đại Diễn Thần Vương, Lục Lâm Phong!
Loạn của Ma tộc, hắn vẫn một mực không hiện thân, không nghĩ tới lại là đang chuẩn bị đột phá Thần Cảnh!
Tuy nhìn không thấy chân thân của hắn, nhưng Phương Thiên cũng không hề xa lạ gì đối với khí tức của hắn, liếc mắt cũng đã nhận ra rồi.
Thiên Ly cũng kinh ngạc không thôi, hoảng sợ nói: “Hắn... hắn muốn sáng tạo Thiên Đạo thuộc về mình, tên này thật đúng là một thiên tài!”
Xa xa, bên trong trận pháp, một cỗ khí tức thần thánh phóng lên trời.
Trận pháp kia, khác với hết thảy những gì bọn họ biết trong quá khứ.
Trong phạm vi trận pháp có một cỗ khí tức vô cùng đặc biệt.
Cỗ khí tức kia không thuộc về Tiên Lâm Vực, mà là thuộc về... chính bản thân Đại Diễn Thần Vương, Lục Lâm Phong!
Khu vực trận pháp giống như một thế giới khác, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Đại Diễn Thần Vương Lục Lâm Phong đã dùng trận đạo diễn hóa Thiên Đạo, sáng tạo ra Thiên Đạo thuộc về chính hắn.
Loại ý nghĩ này, không thể nói không phải là thiên tài rồi!
Hơn nữa, dường như hắn cách thành công đã không xa!
Chính bởi vì như thế cho nên Thiên Ly cùng Phương Thiên mới động dung như vậy.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại thở dài nói: “Hắn như vậy sẽ gặp Thiên Khiển!”
Toàn thân hai người Thiên Ly chấn động, không rõ ràng cho lắm nhìn về phía Diệp Viễn.
Nếu như người khác nói lời này, bọn hắn nhất định sẽ xì mũi coi thường.
Thế nhưng, cái Tiên Lâm Vực này không có người nào có quyền lực hơn so với Diệp Viễn để nói ra lời này rồi.
Lời nói của hắn gần như là đại biểu cho Thiên Đạo!
Hắn nói bị Thiên Khiển, vậy thì nhất định sẽ bị Thiên Khiển!
Chỉ là bọn hắn không rõ, cách nghĩ kinh tài tuyệt diễm như vậy, tại sao lại bị Thiên Khiển.
“Lục lão quỷ thật sự là thiên tài hiếm có! Cho sù thực lực của hắn hơi kém Gia Cát Thanh Huyền cùng Đằng huynh một bậc, nhưng trên phương diện về 'Đạo' thì hiển nhiên hắn có cách suy nghĩ tốt hơn so với bọn họ. Chỉ tiếc, Lục lão quỷ này là vì bị nuông chiều cho hư!” Diệp Viễn cảm khái nói.
“Nuông chiều cho hư?” Hai người làm vẻ mặt nghi ngờ nói.
Diệp Viễn gật gật đầu, giải thích nói: “Sáng tạo ra Thiên Đạo, đó là chuyện mà Thần Quân Cảnh mới có thể làm được. Lục lão quỷ chỉ có cảnh giới Bán Thần làm sao có thể sáng tạo Thiên Đạo thuộc về mình? Hơn nữa ở Tiên Lâm Vực này, Thiên Đạo của Tiên Lâm Thiên Tôn đều bài xích đối với các Thiên Đạo khác. Hắn sáng tạo Thiên Đạo thuộc về mình chính là đang khiêu chiến với tôn nghiêm của Thiên Đạo, Thiên Đạo há có thể không diệt hắn? Ý nghĩ này thoạt nhìn thì thiên tài, kỳ thật cùng với việc tìm chết không có gì khác nhau.”
Lời của Diệp Viễn khiến hai người nghe xong cũng hãi hùng khiếp vía một trận.
Hai người bọn họ đều là cường giả Bán Thần Cảnh, hơn nữa cảm ngộ ý cảnh đã đến Khuy Thiên Thần Cảnh.
Nhưng là đối với việc lý giải về Thiên Đạo, bọn hắn thúc ngựa cũng không đuổi theo Diệp Viễn nổi.
Bọn hắn chỉ cảm giác được khí tức của Lục Lâm Phong cường đại vô cùng, trực tiếp có thể xông thẳng đến Thần Cảnh.
Không ngờ rằng, ở trong đó còn có rất nhiều Đạo như vậy.
Giống như là để xác minh lời nói của Diệp Viễn, lúc này, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống.
Thiên Ly cùng Phương Thiên hai người đột nhiên biến sắc!
Cỗ khí tức này được bày ra, thậm chí còn cường đại hơn cả Diệp Viễn!
Lúc này, rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu được lời của Diệp Viễn.
Thiên Đạo, đang nổi giận!
Cách làm của Lục Lâm Phong đã hoàn toàn chọc giận Thiên Đạo.
Thiên Đạo không có ý thức, nó chỉ là một loại quy tắc cực kỳ huyền diệu, hết thảy đều là bản năng nguyên thủy.
Thiên Đạo của Tiên Lâm Vực chính là quy tắc do Tiên Lâm Thiên Tôn thiết lập.
Hiện tại có người khiêu chiến sự tôn nghiêm của Thiên Đạo, bản năng của nó muốn hủy diệt tính đả kích.
Vì vậy mới có thiên kiếp đáng sợ từ trên trời giáng xuống như vậy.
Một tia lửa điện màu vàng đen từ trên đám mây rơi thẳng xuống, tia lửa điện này giống như là một cây đại thụ che trời, vô cùng tráng kiện.
Mục tiêu chính là đại trận mà Lục Lâm Phong bố trí!
Thanh thế đột phá của Lục Lâm Phong hoàn toàn chính xác là rất lớn, nhưng hắn cũng đã ý thức được chính mình không thể thực hiện được, trận pháp đã có dấu hiệu bất ổn.
Lúc này, cái Thiên kiếp đáng sợ kia lại đến, trong ánh mắt của hắn lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Lúc này hắn mới ý thức được, dường như chính mình đã chọc giận Thiên Đạo.
Thiên Đạo, muốn đến đánh giết hắn một cách thống khoái!
Ở thời điểm tia lửa điện vô cùng tráng kiện kia sắp rơi vào trên trận pháp, một đạo uy lực Thiên Đạo nhu hòa bao trùm lên trận pháp của hắn.
Tia lửa điện màu vàng đen kia rơi lên trên đó, lập tức tiêu tán thành vô hình.
Lục Lâm Phong ở bên trong trận pháp nhìn một màn này chấn động vô cùng, không nghĩ tới cái Thiên kiếp này, vậy mà lại sấm sét to mưa thì nhỏ.
“Phốc!”
Không cho phép hắn kinh ngạc bao lâu, đột phá thất bại đã khiến cho hắn đã gặp phải lực cắn trả thật lớn, máu tươi phun ra như nước.
Đến khi hết thảy tan thành mây khói, Lục Lâm Phong mới nhìn rõ, xa xa có ba bóng người đang đứng nhìn mình, điều này làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
Vì để cam đoan đột phá không bị quấy rầy, bốn phía hắn đều bố trí rất nhiều đại trận, cho dù là cường giả Hư Huyền đỉnh phong cũng tuyệt đối không xông vào được.
Thế nhưng ba người này lại vào được một cách dễ dàng.
Hơn nữa, hắn lại không hề phát giác một chút nào.
Nếu như ba người kia xúc động trận pháp, lần đột phá này của hắn đã sớm bị thất bại.
Ba bóng người lóe lên, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt của hắn.
Nhìn thấy người tới, ánh mắt Lục Lâm Phong ngưng tụ, kinh ngạc nói: “Cơ Thanh Vân! Là... là ngươi đã cứu ta?”
Lục Lâm Phong không phải người ngu, uy lực của đạo thiên kiếp trước đó có thể hủy thiên diệt địa, lại trở thành sấm sét to mưa nhỏ, cuối cùng lại tiêu tán thành vô hình, đây nhất định là có người ra tay tương trợ.
Chỉ là dưới uy lực của Thiên Đạo thì ai lại có năng lực để cứu mình như vậy?
Lục Lâm Phong một mực dốc lòng bế quan cũng là vì chuẩn bị cho việc đột phá ngày hôm nay, đối với chuyện của Thần Vực, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Bỗng nhiên, toàn thân hắn chấn động, mắt lộ ra vẻ kinh hãi nói: “Ngươi... ngươi đột phá Thần Cảnh? Điều này... điều này không có khả năng! Nhất định là ta nhìn lầm rồi!”