Thành Tịch Vũ là một toà Quận thành nằm ở biên cảnh hoàng thành Giang Vĩnh.
Hoàng thành Giang Vĩnh tiếp giáp với hoàng thành Đạt Lan.
Hai tòa hoàng thành phân ra hai thế lực hoàn toàn khác biệt, hoàng thành Giang Vĩnh thuộc về thế lực của Thiên Đế nhân tộc, mà Đạt Lan hoàng thành thì lại là thuộc về thế lực Thiên Đế ma tộc.
Hai tòa hoàng thành là tử địch của nhau, quanh năm chinh chiến, tử thương vô số.
Lúc này, trong một khu rừng rậm rạp ở bên ngoài Tịch Vũ thành, có một tiểu đội nhân tộc đang ở tuần tra.
Mặc dù những võ giả này là cường giả thần đạo, thế nhưng lại được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc đồng phục chuẩn, hành động với nhau rất phối hợp, không giống như những võ giả lười nhác bình thường, chỉ biết những thứ căn bản.
"Đội trưởng, bách phu trưởng đại nhân cũng quá bất công, vì sao mỗi lần phân nhiệm vụ cho tiểu đội chúng ta tuần tra đều là loại địa hình hoang vu này?"
"Đúng đây, tiếp tục như vậy thì làm sao chúng ta có thể lập quân công?"
"Đội trưởng, lẽ nào chúng ta cứ như vậy nén giận xuống sao?"
Bên trong đoàn tuần tra, một đám binh sĩ Động Huyền Cảnh không ngừng oán giận.
Mà đối tượng tiếp nhận mọi loại oán giận này là một vị quan quân có cảnh giới Khuy Thiên sơ kỳ.
"Tất cả im miệng cho ta. Chúng ta đều là binh sĩ, không phải là người tu hành muốn làm gì thì làm. Quan trên bảo chúng ta đi đâu, chúng ta phải đi đó, các ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Quan quân lạnh lùng quát.
Quả nhiên, hắn nổi giận một trận khiến cho đám người nhất thời đều ủ rũ.
Lát sau, một sĩ binh lên tiếng, nói: "Đội trưởng, chúng ta là cảm thấy không đáng thay người nha. Luận về thực lực, luận về lai lịch, người đều mạnh hơn cái tên Lưu Trường Không kia. Dựa vào cái gì mà công lao mỗi lần đều do hắn chiếm? Chẳng phải bởi vì hắn là em vợ của bách phu trưởng sao?"
Sắc mặt của quan quân phát lạnh, lạnh lùng nói: "Những lời này, ra khỏi từ miệng ngươi, vào được tai ta. Nếu người dám nói hưu nói vượn nữa, thì sẽ xử theo quân pháp."
Binh sĩ kia le lưỡi, không dám nói nữa.
"Hửm? Có người."
Trong lòng quan quân hơi động, lập tức lên tiếng bảo mọi người cảnh giác.
Quanh năm những người này đều đối mặt với sinh tử, vậy nên rất nhạy cảm với nguy hiểm.
Phía trước có một chút động tĩnh, bọn họ nhất định sẽ phát hiện.
Thành viên của tiểu đội này phối hợp hết sức ăn ý, nhất thời hóa thành mấy đạo tàn ảnh, hướng tới mục tiêu mà bay qua.
"Vù vù vù..."
Mấy thân hình đáp xuống một mảnh đất trống, nhìn thấy tình huống bên này thì vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc.
Một nam tử hơn hai mươi tuổi đang nướng một con thỏ.
Một luồng hương vị thổi qua, mấy người không nhịn được mà nhỏ dãi.
Nhìn thấy mấy người này đột nhiên xuất hiện, dáng vẻ của nam tử cũng không có chút nào ngoài ý muốn, ngược lại cười nói: "Nhìn mấy vị quân gia thì chắc là đang đi tuần, khổ cực rồi. Có muốn nếm thử không?"
Quan quân nhìn thấy đối phương là nhân tộc, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng hạ xuống.
Người trẻ tuổi này có cảnh giới không thấp, đã là Khuy Thiên sơ kỳ, thế nhưng trong mắt quan quân lại hiện lên dáng vẻ khinh thường.
Theo hắn thấy thì người nam tử trẻ tuổi này nhất định là con cháu của đại gia tộc trong nội thành, không biết trời cao đất rộng, đi ra ngoài luyện tập.
Cái tên tiểu tử này lại dám coi nơi đây là hoa viên nhà mình, nướng thỏ ở chỗ này, thực sự là không biết chữ "chết" viết như thế nào.
"Ngươi biết đây là nơi nào chứ?" Quan quân hừ lạnh nói.
Nam tử kéo xuống một miếng thịt thỏ, cắn hai cái rồi cười nói: "Tại hạ thật sự không biết đây là nơi nào."
Quan quân nhướng mày, hắn không thích nam tử này lắm.
Tên lỗ mãng như vậy, chết ở chỗ này cũng đáng đời.
"Ầm."
Quan quân giơ tay lên vỗ một chưởng, vỉ nướng trực tiếp biến thành tro.
"Hừ. Ngọn núi lớn ở phía sau chính là lãnh địa của Ma tộc, ngươi lại dám ở chỗ này nướng thịt thỏ để ăn, thực sự là không biết chữ "chết" viết như thế nào. Nếu không muốn chết thì hiện tại lập tức cút ngay cho ta." Quan quân hừ lạnh nói.
Mặc dù nam tử này có cảnh giới xấp xỉ hắn, thế nhưng hắn căn bản không để tên này vào mắt.
Họ ở đây quanh năm chém giết cùng binh sĩ Ma tộc, quanh năm đi dạo ở bên bờ sinh tử, so với những người cùng cảnh giới thì mạnh hơn nhiều.
Vừa nhìn là biết nam tử này chính là một công tử chưa trải sự đời, nếu ra chiến trường bị mấy tên Động Huyền cảnh giới của Ma tộc bao vây thì không chừng sẽ bị mài từ từ cho đến chết.
Quan quân vốn rất khó chịu khi thấy nam tử này, rất có thể hắn sẽ đẫn kẻ địch tới, loại hành vi này chính là tìm đường chết. Hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ nổi giận, sau đó mình sẽ nhân cơ hội giáo huấn đối phương.
Nhưng mà chẳng những nam tử không có tức giận, ngược lại cười hì hì nói: "Ngươi nói trước mặt chính là lãnh địa Ma tộc? Ha ha, thế thì tốt quá. Rừng núi ở đây quá rộng lớn, ta ở bên trong này bị lạc đường, còn tưởng rằng đi nhầm phương hướng. Không nghĩ tới đi bậy đi bạ, lại đi đúng. Đúng rồi, các ngươi là người của quân đội sao, có còn thu người không?"
"Ha ha ha… nhìn bộ dạng này của ngươi thì khi ra chiến trường chắc sống không quá mười hơi thở, còn muốn gia nhập với chúng ta?"
Mặc dù ngươi là Khuy Thiên sơ kỳ, thế nhưng mười mấy người chúng ta cùng hợp sức là có thể đánh bại ngươi, ngươi có tin không?"
"Tiểu tử, ngươi từ đâu tới thì trở về đó đi. Loại công tử được cưng chiều mà lớn lên như ngươi, không thích hợp tới chỗ như thế này."
Lời nói của nam tử này khiến mọi người cười vang.
Ngược lại quan quân thì lại hơi bất ngờ, liếc hắn một cái, nói: "Ngươi tên là gì? Tại sao muốn tòng quân?"
Nam tử cười nói: "Ta tên là Diệp Viễn. Nghe nói Ma tộc không chuyện ác nào không làm, tàn sát bừa bãi tại hoàng thành Giang Vĩnh, ta cũng muốn góp một phần sức lực vì nhân tộc."
Nam tử này không phải ai khác, chính là Diệp Viễn vạn dặm xa xôi chạy tới hoàng thành Giang Vĩnh.
Từ lúc Diệp Viễn chạy từ Võ Mông vương thành tới đây đã là ba năm sau.
Mà hoàng thành Giang Vĩnh chính là mục tiêu của Diệp Viễn.
Hắn muốn mau chóng tăng thực lực lên để tìm Tần Hiểu báo thù. Mà phương pháp tăng thực lực tốt nhất chính là chiến đấu.
Thế là Diệp Viễn nghe theo lời đề nghị của Vô Trần, đi tới biên giới của hai đại Thiên Đế nhân ma, chính là hoàng thành Giang Vĩnh.
Mà hoàng thành Đạt Lan chính là thuộc quyền quản lý của Cửu Thương Thiên Đế.
Diệp Viễn tới nơi này cũng là hy vọng có thể điều tra về Tiên Lâm Thiên Tôn, cùng với thông tin về tên đầu sỏ trước đây phái Tạp Nặc tiến nhập thế giới Tiên Lâm.
Đến khu vực này, Diệp Viễn tất nhiên không dám ngự kiếm phi hành vì sợ rằng sẽ bị mọi người khắp nơi chú ý.
Một khi đưa Ma tộc tới thì hắn chết cũng không biết chết như thế nào.
Thế là, hắn lạc đường ở trong rừng rậm này.
Không nghĩ tới, vừa đúng lúc gặp phải tiểu đội tuần tra này.
Quan quân vỗ vỗ bả vai Diệp Viễn, nói: "Tiểu tử không tồi, có can đảm. Chỉ là… cũng phải có thực lực mới được. Đừng nghĩ cảnh giới của ta và ngươi xấp xỉ nhau, ta dùng một chiêu là có thể đánh bại ngươi, ngươi có tin không?"
Diệp Viễn cũng lười tính toán cùng hắn, cười nói: "Ha ha, ta nhìn ra được thực lực của đại ca rất mạnh. Có điều cũng phải cho ta một cơ hội để luyện tập chứ, có đúng không?"
Lời này cũng không phải là khen tặng, hắn có thể cảm nhận được vị quan quân này có khí huyết rất cường đại, thần nguyên cô đọng, thực lực sợ rằng đã hơn xa những người cấp bậc rồi.
Quan quân ngẫm lại, cảm thấy Diệp Viễn nói cũng có lý, gật đầu nói: "Tốt, ngươi theo chúng ta trở về quân doanh. Thế nhưng ta nói rõ trước, muốn gia nhập quân doanh thì buộc phải có khảo hạch, có thể thông qua được hay thì không phải xem chính bản lĩnh của ngươi."
Diệp Viễn cười nói: "Đó là đương nhiên."
Quan quân gật đầu nói: "Ta tên Lăng Phong, ngươi có thể gọi ta là Lăng đội trưởng."
Đang nói chuyện, đột nhiên Lăng Phong biến sắc, hơn trăm bóng người từ trong rừng rậm bay ra, trực tiếp bao vây bọn họ.