“Bạch Vinh!”
“Bạch Vinh trưởng lão!”
Bạch Tu cùng Bạch Thần đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Mắt Bạch Tu như muốn nứt ra, hai mắt một mảnh huyết hồng.
Nhưng ánh mắt Bạch Vinh vẫn đang dần mất ý thức, Pháp tắc Kiếm đạo của Tần Thiên đáng sợ đến bậc nào, sau khi tiến nhập vào cơ thể rất nhanh đã phá hủy tất cả sinh cơ của Bạch Vinh.
Mà lúc này, U Minh Quỷ Trảo cũng hướng về phía Tần Thiên, hắn muốn rút kiếm nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tần Thiên gặp nguy không loạn, tay trái đánh ra một chỉ như kiếm, Pháp tắc Kiếm đạo cường đại trực tiếp đánh lên U Minh Quỷ Trảo.
Nhưng lúc này hắn cũng chỉ là vội vàng ứng phó, căn bản không phải đối thủ của U Minh Quỷ Trảo.
Thực lực của Tần Thiên quá mức cường đại, lần này năm người mười tay nhưng khí thế của hắn vẫn không phân biệt cao thấp với U Minh Quỷ Trảo như cũ!
Không thể giết chết Bạch Tu, Tần Thiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Dù sao ngoài Quy Vân ra, Bạch Tu mới là một người có thực lực mạnh nhất.
Nếu đánh bại được một tên thì ít nhất có thể suy yếu được sức chiến đấu của đối phương.
Đung vào lúc này, Tần Thiên đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, một đạo sát ý lăng lệ ác liệt không hề giấu giếm bạo phát ra.
Nhìn thì chậm nhưng lại rất nhanh!
Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, Tần Thiên tay chân đều bận rộn, lúc này không còn khả năng để chú ý đến những chuyện khác.
Đạo công kích này xuất hiện quá mức xảo quyệt, quá kịp thời nắm chắc thời cơ đối chiến, quả thực chính là kết cục tất sát!
Một cỗ khí tức tử vong đập vào mặt, Tần Thiên đã không cách nào tránh đi đâu được nữa, chỉ có thể điên cuồng thúc dục Thần Nguyên trong cơ thể bảo vệ quanh thân.
“Trục Nguyệt!”
Tru Tà Kiếm sắc bén giống như một đạo lưu tinh đâm thẳng vào tim của Tần Thiên!
Uy lực của một kiếm này còn mạnh hơn so với Trảm Tinh một bậc.
Diệp Viễn phát động kiếm đâm vào người Tần Thiên chỉ diễn ra trong chốc lát, động tác nhanh đến cực hạn, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
“Oanh!”
Một kiếm này bộc lộ rõ tài năng, giống như một thanh đao nhọn sắc bén có thể đâm thủng vạn vật trên thế gian.
Mũi nhọn của Tru Tà Kiếm không hề ngoài ý muốn, trực tiếp xuyên qua Thần Nguyên hộ thể của Tần Thiên sau đó đâm thẳng vào người hắn.
“Phốc!”
Toàn thân Tần Thiên như bị sét đánh, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, thân thể bay ngược ra ngoài, hung hăng nện vào vách nham thạch.
“Quy Vân!”
Diệp Viễn biến sắc, quát lớn một tiếng.
Quy Vân ngầm hiểu, thúc dục U Minh Quỷ Trảo, trực tiếp chụp về phía vách tường nham thạch!
“Oanh!”
Vách tường trực tiếp bị nện ra một cái hố to, Tần Thiên ở bên trong không rõ sống chết.
“Đi thôi!”
Diệp Viễn hét lớn một tiếng, muốn mang theo mọi người đi sâu vào trong Thần Khư.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Bạch Tu nổi giận, thân hình lướt gấp về hướng vách tường nham thạch trong huyệt động.
"Kẻ xâm nhập chết tiệt, ta giết ngươi!” Bạch Tu vừa lướt nhanh qua vừa rít gào nói.
Diệp Viễn biến sắc, thân hình nhoáng một cái ý định chạy theo chặn đường Bạch Tu.
“Bạch Tu, bình tĩnh một chút!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Bạch Tu không hề có chút ý định dừng lại, nhìn Diệp Viễn với cặp mắt huyết hồng, lạnh lùng nói: "Kẻ xâm nhập chết tiệt, cút ngay cho ta!”
Bạch Tu đưa tay đánh ra một chưởng hướng về phía Diệp Viễn!
Đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang lăng lệ ác liệt không hề có một báo hiệu nào từ trong vách tường nham thạch đánh giết ra.
Quy Vân lập tức thúc dục U Minh Quỷ Trảo chặn đường đạo kiếm quang này.
“Oanh!”
“Phanh!”
Gần như cùng một thời gian, một chưởng của Bạch Tu đã rơi vào trên người của Diệp Viễn, còn U Minh Quỷ Trảo thì đối kháng với một nhát kiếm quang này.
Diệp Viễn cùng Quy Vân đồng thời bay ngược về hai phía hoàn toàn trái ngược!
“Phốc!”
Nội phủ Diệp Viễn chấn động, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể của Quy Vân thì trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, U Minh Quỷ Trảo cũng là chống đỡ không nổi, biến mất không thấy gì nữa.
“Hưu!”
Quy Vân hóa thành một đoàn khói xanh, bay vào trong thân thể của Diệp Viễn, lẩn trốn vào Trấn Hồn Châu.
Trong nháy mắt, Diệp Viễn cùng Quy Vân đều bị trọng thương!
Toàn thân Bạch Tu chấn động, lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh.
Nếu như không phải có Diệp Viễn thì hiện tại hắn đã là vong hồn dưới kiếm của Tần Thiên rồi.
Một kiếm kia của Diệp Viễn chỉ đả thương nặng Tần Thiên, cũng không hề tạo thành thương thế chí mạng, Tần Thiên vẫn còn dư lực để phản kích.
Cho nên Diệp Viễn mới để bọn hắn rời đi trước.
“Bạch Tu, ngươi điên rồi! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Bạch Thần nhìn thấy một màn này, lập tức rít gào với Bạch Tu.
Bạch Tu chính là cường giả Khuy Thiên hậu kỳ, uy lực một chưởng này đáng sợ đến bậc nào.
Nếu như không phải tại thời điểm cuối cùng Bạch Tu đã thu lại một phần lớn lực đạo thì thậm chí có khả năng Diệp Viễn đã bị một chưởng của hắn đánh chết.
“Diệp Viễn sư phụ, ngươi... ngươi không sao chứ?”
Âm thanh của Bạch Thần mang theo giọng điệu nức nở.
Diệp Viễn ôm ngực, nói một cách khó khăn: “Đi... đi mau!”
Ma Vân cắn răng một cái, rít gào với Bạch Tu: “Còn đứng ngây ra đó làm gì!”
Bạch Tu chấn động, mang theo thi thể của Bạch Vinh chạy vào chỗ sâu trong Thần Khư.
Ma Vân cũng mang theo Diệp Viễn đang bị trọng thương, một đường chạy như điên.
May mà dọc theo con đường này đều không gặp phải nguy hiểm gì, một đoàn người chạy như điên cuồng, cũng không biết đã chạy bao lâu.
Bỗng nhiên, mọi người cảm thấy hoa mắt một chút, lập tức thoát ra khỏi huyệt động.
“Cái này... vì sao lại nhiều cửa đến như vậy, chúng ta nên đi lối nào?” Bạch Thần làm một vẻ mặt bối rối nói.
"Hay là chúng ta lui lại đi!” Có người nhắc nhở nói.
“Không... không được!” Diệp Viễn cố nén khí huyết sôi trào, nói.
Trên đường, Diệp Viễn đã nuốt đan dược chữa thương, thương thế đã được khống chế.
Nhưng nội phủ bên trong vẫn quặn thắt, giống như bị đảo lộn. Trong thời gian ngắn không có biện pháp triệt để chữa lành thương thế.
Diệp Viễn vỗ vỗ bả vai Ma Vân, ý bảo thả hắn xuống.
“Chúng ta đã tiến vào một cái trận pháp, vị trí huyệt động trước đó đã triệt để bị mất dấu. Tám cánh cửa này, chỉ có một đường là cửa sống, những đường còn lại... thập tử vô sinh!” Diệp Viễn nói.
Mọi người biến sắc!
Tám chọn một!
Cái này... tỷ lệ tử vong quá lớn.
"Vậy.. phải xử lý như thế nào? Tình thế bây giờ của chúng ta chẳng phải là cửu tử nhất sinh hay sao?”
“Trước đó hoảng hốt chạy bừa, bất tri bất giác đã tiến vào nơi này!”
“Đều do Bạch Tu! Nếu như không phải hắn thì chúng ta cũng sẽ không trở nên chật vật như thế này!”
"Tên này quả thực không biết phân biệt đúng sai! Cái chết của Bạch Vinh làm sao có thể trách lên đầu Thái Thượng trưởng lão được chứ? Từ đầu tới cuối hắn đều không hề mở miệng cầu chúng ta giúp đỡ!”
...
Trong lúc nhất thời, mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, đều đem đầu mâu chỉ về hướng Bạch Tu.
Sắc mặt Bạch Tu biến ảo bất định nhưng cũng không hề phản bác, ngược lại tràn đầy áy náy.
“Phù phù!”
Sắc mặt Bạch Tu trướng hồng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.
“Thái Thượng trưởng lão, đều tại Bạch Tu rối rắm, hại người cùng Quy Vân đại nhân bị trọng thương! Ta... ta... lấy cái chết để tạ tội!”
Bạch Tu cắn răng một cái, đưa tay đánh về phía đỉnh đầu của mình.
“Dừng tay!”
Diệp Viễn nhanh tay, lập tức bắt được cổ tay của hắn.
“Khục khục khục... Hộc!”
Lần này tác động đến thương thế, Diệp Viễn lại phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt Bạch Tu đại biến, vội vàng đỡ lấy Diệp Viễn.
Diệp Viễn trầm giọng nói: "Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi! Hiện tại trong số mấy người chúng ta chỉ có ngươi là thực lực mạnh nhất! Ngươi chết rồi thì bọn hắn phải làm sao bây giờ?”
Bạch Tu sững lại, ý niệm tự sát trong đầu lập tức tiêu tán.
Thấy vậy, Diệp Viễn thở dài nói: “Tần Thiên lẻn vào thế giới Thiên Lộc là vì tìm đến ta. Cái chết của Bạch Vinh thật sự từ ta mà ra. Ngươi cùng Bạch Vinh tương giao tình sâu nghĩa nặng, ta biết rõ cái chết của hắn đối với ngươi có đả kích rất lớn. Đổi lại là ta thì e rằng còn xúc động phẫn nộ hơn so với ngươi. Chuyện này... không trách ngươi được!”