“Ha ha, mấy người các người là người của vương thành Võ Mông à? Đúng thật là không may, ngoan ngoãn giao nhẫn trữ vật ra đây, sau đó tự sát đi!”
Kiều Kiệt cùng năm học viên của vương thành Thiên Vũ bao vây ba học viên của vương thành Võ Mông vào giữa, vẻ mặt giễu võ dương oai.
Qua mấy tháng lưu lạc, đại đa số học viên của vương thành đều có thể tụ lại thành một nhóm với học viên của mình.
Một cá nhân đơn đả độc đấu dù sao cũng không so được với nhiều người.
Ngoài ra, giữa những vương thành có quan hệ không tệ thậm chí còn có thể hợp tác với nhau đối phó với vương thành khác.
Đương nhiên, một vài người lạc đàn sẽ tụ lại cùng một chỗ, hình thành từng nhóm nhỏ.
Nói chung, bách thành thí luyện này không chỉ rèn luyện thực lực của học viên và nhiều hơn đó là năng lực sinh tồn.
Ở trong tình trạng đảm bảo bản thân mình không bị thủ tiêu, đi thủ tiêu người khác!
Sau khi Kiều Kiệt hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng biết được kẻ Động Huyền hậu kỳ động kiếm với hắn kia đến từ vương thành Võ Mông.
Bây giờ thấy người của vương thành Võ Mông, hắn liền muốn đem cơn tức giận của mình trút lên mấy người này.
“Vương thành Võ Mông chúng ta và vương thành Thiên Vũ nước sông không phạm nước giếng, chúng ta giao nhẫn trữ vật ra là được, cần gì phải ép người như thế?” Một học viên của vương thành Võ Mông nói.
Vẻ mặt Kiều Kiệt đắc ý nói: “Muốn trách thì trách cái tên gọi là Diệp Viễn kia đi, ai bảo hắn trêu chọc Kiều gia ta đây?”
“Hóa ra là Diệp Viễn! Tên gia hỏa này, đúng là một tên gây chuyện!”
“Đúng vậy, tên gia hỏa này ở học phủ Võ Mông trêu chọc thị phi, không ngờ được tới tham gia bách thành thí luyện vẫn là trêu chọc kẻ địch xung quanh!”
“Tên gia hỏa này sao không đi chết đi!”
Ba người vừa nghe thấy là kẻ địch Diệp Viễn đưa tới thì lập tức tức giận tại chỗ.
Trong bách thành thí luyện, kiêng kỵ nhất chính là đi xung quanh gây thù hằn, nhưng mà Diệp Viễn hết lần này tới lần khác đi khắp nơi trêu chọc kẻ địch.
Bây giờ, bọn họ phải cõng cái nồi này, đương nhiên khiến bọn họ rất buồn bực.
“Lúc đầu nghĩ tất cả mọi người là cùng một học phủ, nhưng các ngươi ở phía sau nói xấu ta, cái này bảo ta làm thế nào mới tốt đây?”
Lúc này, một giọng nói lo lắng vang lên, khiến tất cả mọi người đều cả kinh.
Kiều Kiệt biến sắc, hắn quá quen thuộc giọng nói này, không phải Diệp Viễn thì là ai?
Quả nhiên, Diệp Viễn cùng tên mập xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy Diệp Viễn, bản năng Kiều Kiệt muốn chạy trốn, nhưng mà hắn nhìn thấy bên người có mấy đồng môn, trong lòng lập tức kiên cường hơn nhiều.
“Ha ha, tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Món nợ lần trước, chúng ta nên tính một chút rồi!” Kiều Kiệt cười lạnh nói.
Diệp Viễn cười mà như không cười nói: “Đúng là nên tính một chút! Mấy người các người, giao nhẫn trữ vật ra đây!”
Kiều Kiệt cười lạnh nói: “Ngươi thật đúng là ngông cuồng! Hôm nay chúng ta có sáu người, lẽ nào ngươi định lấy một địch sáu?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Lấy một địch sáu thì có làm sao? Xem ra, ngươi là muốn ta động thủ!”
Dứt lời, Diệp Viễn đánh thẳng một chiêu Trảm Tinh tới.
Sắc mặt Kiều Kiệt đại biến, một kiếm này so với một kiếm lúc trước đối phó hắn không biết mạnh hơn bao nhiêu!
Lúc này hắn mới biết được, lúc trước đó căn bản Diệp Viễn không có dùng bao nhiêu lực!
Chiêu này của Diệp Viễn cực kỳ nhanh, Kiều Kiệt muốn tránh cũng không tránh được.
Mang theo sự không cam lòng mãnh liệt, hắn bóp nát ngọc bội.
Diệp Viễn liếc những người còn lại, thản nhiên nói: “Các ngươi cũng muốn ta động thủ sao? Thực lực của các ngươi còn không bằng hắn, ta xuất kiếm, các ngươi không nhất định có thời gian bóp nát ngọc bội đâu!”
Sắc mặt năm người còn lại đều tái nhợt như tờ giấy, nơi nào còn dám chống đối, từng người nhao nhao bóp nát ngọc bội, truyền tống đi.
Diệp Viễn vẫy tay, hơn hai mươi chiếc nhẫn trữ vật bay đến trên tay hắn.
“Ha ha, xem ra lúc trước thả gia hỏa này ra là đúng, thời gian hơn nửa năm này, tên kia đúng là vơ vét được không ít nhẫn trữ vật, làm ta bớt được không ít sức lực.” Diệp Viễn mang vẻ mặt hài lòng nói.
Ba người học phủ Võ Mông nhìn thấy Diệp Viễn phất tay một cái đã diệt được sáu người Kiều Kiệt, sắc mặt từng người đều vô cùng khó coi.
Trong sáu bảy năm nay, Diệp Viễn này chưa từng xuất thủ, bọn họ căn bản không biết thực lực Diệp Viễn bây giờ mạnh đến mức nào.
Lúc trước, Diệp Viễn cố gắng đánh bại Tần Thiệu, nhưng cũng không cường đại đến loại trình độ này.
Bây giờ mới có sáu bảy năm, thực lực Diệp Viễn đã sớm xưa đâu bằng nay!
Lần này, xấu hổ rồi!
“Mấy người ngu xuẩn các ngươi, ở trong bách thành thí luyện này không hướng về người một nhà, lại còn oán giận Diệp Viễn, thực sự là ngu xuẩn! Bách thành thí luyện này, ngươi không trêu chọc người khác thì người khác sẽ không đến giết ngươi sao? Có phải là các người sống trong học phủ quá lâu rồi nên đầu óc đều toàn bã đậu không hả?” Tên mập đứng ra quở trách những người kia nói.
“Cái này… chúng ta… chúng ta biết sai rồi.”
Sắc mặt những người kia cực kỳ khó coi, lại không biết nên cãi lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là áy náy nhận sai.
Diệp Viễn bây giờ đã sớm không còn là trên bọn họ một cấp bậc nữa.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Nể mặt đồng môn, các ngươi đi đi! Có điều, giúp ta làm một chuyện!”
Nghe Diệp Viễn nói vậy, ba người như được đại xá, vội vàng nói: “Diệp sư đệ xin cứ sai bảo!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Một tháng sau, ta sẽ nhận khiêu chiến của tất cả học viên ngoại viện ở Vô Khiếu Lĩnh! Không giới hạn số người, không giới hạn thủ đoạn! Các ngươi giúp ta truyền tin tức này lan rộng ra ngoài!”
Ba người biến sắc, hít vào một ngụm khí lạnh, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Chuyện này… thật ngông cuồng!
Diệp Viễn đây là muốn lấy lực một người, khiêu chiến thiên tài trăm thành mà!
“Diệp sư đệ, cái này… cái này… quá mạo hiểm đi?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có mạo hiểm hay không, cũng không cần ngươi quan tâm! Ngươi cứ nói là, trên tay ta có mấy trăm chiếc nhẫn trữ vật. Chỉ cần có lòng tin với chính mình, đều có thể tới khiêu chiến!”
Ba người hai mặt nhìn nhau, đều bị lời nói cuồng vọng của Diệp Viễn làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Bách thành thí luyện này không biết đã tổ chức bao nhiêu lần, nhưng từ xưa đến nay chưa từng có ai cuồng vọng đến trình độ khiêu chiến tất cả đệ tử tinh anh của trăm thành!
Nhưng mà Diệp Viễn hắn lại cứ làm như vậy!
Phải biết là, mặc dù lần luyện tập này được gọi là bách thành thí luyện, nhưng vương thành tham dự vĩnh viễn không chỉ có một trăm tòa vương thành!
Trên thực tế, thành trì tham dự có gần hai trăm tòa.
Mỗi thành trì có ba mươi người tham gia, cũng chính là gần sáu ngàn người!
Dựa theo tỉ lệ đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện là 1-2, đệ tử ngoại viện có đến gần bốn ngàn người!
Bốn ngàn người này đều là tinh anh trong tinh anh của một vương thành, thực lực của từng người đều là cực kỳ cường hãn.
Bây giờ, Diệp Viễn lấy thực lực cuả một người khiêu chiến hơn bốn ngàn thiên tài!
Bọn họ cũng không biết, dạng hành vi này nên gọi là có quyết đoán, hay là muốn chết đây.
Lúc ba người phục hồi tinh thần, Diệp Viễn đã sớm rời đi.
“Chúng… chúng ta thật sự nói như thế? Gia hỏa này… không khỏi quá ngông cuồng đi?”
“Nhưng mà, thực lực của hắn là mạnh thật! Ta nghe nói, Kiều Kiệt vừa rồi là thiên tài tuyệt thế của vương thành Thiên Vũ, thực lực e là không thua Tần Thiệu! Vậy mà hắn lại bị Diệp Viễn hạ gục chỉ bằng một chiêu!”
“Nhưng mà Diệp Viễn nói, không giới hạn thủ đoạn, không giới hạn số người! Một người khiêu chiến gần bốn ngàn người, nghĩ lại cũng cảm thấy đáng sợ!”
“Hắn đã nói như thế thì chúng ta liền nghe theo thôi! Có gặp chuyện gì không may, cũng không có liên quan gì tới chúng ta!”