"Ha ha, xem ra ngươi cũng không có nhìn lầm. Biểu hiện của hắn ở cửa thứ nhất đều khiến chúng ta bị lừa. Xem ra, Lôi Đông lão sư và Mục Sâm lão sư cũng bị hắn lừa gạt." Tống Phương cười nói với Giang Thần.
Giang Thần nghe vậy thì cũng không lập tức đáp lại, dường như đang suy nghĩ cái gì.
"Ngươi cho là... tư chất của hắn thực sự kém sao? Nếu như tư chất hắn thực sự kém cỏi, vậy thì làm sao hắn qua được cửa thứ hai? Cho dù là được tăng cảnh giới lên, nhưng muốn qua cửa thì cũng không dễ dàng như vậy đâu?" Giang Thần cau mày nói.
Nếu như tư chất kém đến loại trình độ này thì chỉ với tu vi Động Huyền trung kỳ hắn không có khả năng vượt qua cửa thứ hai.
Nhưng mà, Diệp Viễn chẳng những vượt qua, mà còn vượt quá ba đợt.
"Ngươi là nói..." Tống Phương cũng nghi ngờ hỏi.
Giang Thần lắc đầu, nói: "Ta không biết. Ta cũng không cho rằng hắn chỉ lĩnh ngộ ba ngày mà có thể thắng được Cổ Trùng. Ta và ngươi hiểu quá rõ độ khó của Võ Mông Chiến Thần Quyết."
Tống Phương cười khổ nói: "Ngươi nói cũng đúng, ta phát hiện tiểu tử này là một nhân tố bí ẩn."
Giang Thần cười khổ nói: "Tiếp tục xem tiếp đi, một tháng sau sẽ có kết quả."
...
Một tháng trôi qua trong chớp mắt, Diệp Viễn đã tự mình tu luyện một tháng ở khu vực chờ.
Cổ Trùng từ bên trong không gian ý thức đi ra ngoài, vừa mở mắt ra nhìn thì phát hiện khu vực chờ có một người, không phải Diệp Viễn thì là ai?
Đầu tiên hắn là sững sờ, sau đó trong lòng vui như hoa nở.
"Đồ ngu xuẩn vô tri, trực tiếp bỏ cuộc sao?" Cổ Trùng cười lạnh nói.
Không riêng gì Cổ Trùng, những người khác nhìn thấy Diệp Viễn ở khu vực chờ thì cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Diệp Viễn đã ở khu vực chờ?"
"Cũng không biết hắn ở nơi này bao lâu rồi, hắn là tự tin hay đã bỏ cuộc rồi?"
"Nói nhảm, đương nhiên là bỏ cuộc. Võ Mông Chiến Thần Quyết trân quý như vậy, dù là biết rõ sẽ không vượt qua cửa thì cũng muốn cảm ngộ thật tốt."
"Với từng đó tư chất mà hắn cũng dám khiêu chiến Cổ Trùng, hắn mất não rồi sao?"
...
Sau khi kinh ngạc, tất cả mọi người đều tỏ ra coi thường Diệp Viễn.
Vốn tưởng rằng hắn tự tin đánh cược với Cổ Trùng thì ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, không nghĩ tới vậy mà lại bỏ cuộc.
Thật là khôi hài.
"Được rồi, thời gian đã đến, hiện tại bắt đầu khảo hạch. Tất cả mọi người đến khu vực chờ, ai được gọi đến tên thì đi lên. Người thứ nhất, Vương Cường." Lôi Đông cất cao giọng nói.
Sắc mặt Vương Cường cứng đờ, hiển nhiên là có chút không tự tin.
Hắn đưa tay đặt ở phía trên Ngọc Trụ, bắt đầu vận chuyển công pháp.
"Ầm ầm."
Vương Cường xuất ra toàn lực, nhưng cũng chỉ đạt đến vạch thứ ba.
"Vương Cường, khảo hạch thất bại. Mau tự mình bóp nát tấm bảng gỗ, rời khỏi khảo hạch đi." Lôi Đông nói.
Vẻ mặt Vương Cường tiếc nuối, không cam lòng bóp nát tấm bảng gỗ rồi lập tức bị truyền tống ra ngoài.
"Kế tiếp..."
Từng người từng người bị gọi vào, quả nhiên như Tạ Tĩnh Nghi đã nói, đại đa số mọi người đều không thể đạt được tiêu chuẩn năm vạch.
Tạ Tĩnh Nghi thì tiến đến bên người Diệp Viễn, nhỏ giọng hỏi: "Huynh đệ, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi lui ra ngoài khi nào?"
Diệp Viễn cười nói: "Ngày thứ ba ta đã lui ra ngoài."
Tạ Tĩnh Nghi trừng lớn mắt, không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn nói: "Ui, huynh đệ, ngươi đùa gì thế."
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Ta đâu có đùa, đối phó với tên kia, ba ngày là đủ."
Tạ Tĩnh Nghi: "..."
"Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại lắm, lần này chắc hẳn ngươi xong đời rồi. Không vào được học phủ thì học phủ cũng sẽ không quản đến sinh tử của ngươi đâu. Cho nên, ngươi chờ chết đi." Cổ Trùng không biết lúc nào đã đứng bên cạnh hai người, cười lạnh nói.
Đến mí mắt Diệp Viễn cũng lười nháy, trong miệng phun ra hai chữ: "Ngu si."
Cổ Trùng biến sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Diệp Viễn cười nói: "Ngươi lãng tai sao? Ta nói... Ngươi ngu si. Ngươi ngu si. Ngươi ngu si. Bây giờ nghe rõ chưa? Nếu còn chưa nghe rõ, ta có thể thôi động thần nguyên để nói to hơn chút nữa."
"Ha ha ha ha."
Thanh âm của Diệp Viễn quá lớn, hầu như tất cả mọi người đều nghe được, không ít người không nhịn được bật cười.
Gương mặt Cổ Trùng đã sớm biến sắc, hận không thể xé xác Diệp Viễn ngay bây giờ.
Chỉ là, phía trên có hai vị lão giả đang theo dõi, hắn cũng không dám động thủ.
"Tiểu tử, chờ khảo hạch kết thúc, ta sẽ để ngươi hối hận vì những gì ngươi đã làm ra ở ngày hôm nay." Cổ Trùng hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Hắn phát hiện rằng hắn cãi nhau với Diệp Viễn thì lúc nào cũng thua.
Quá trình khảo hạch này diễn ra rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đào thải một nhóm lớn.
"Kế tiếp, Cổ Trùng."
Cổ Trùng bị gọi tên thì ngạo nghễ đi ra khỏi hàng.
Hắn rất tin tưởng vào ngộ tính của mình, trong mắt hắn thì đối thủ của hắn chỉ có Tần Thiệu.
Những người khác căn bản không lọt vào mắt hắn.
Cổ Trùng đưa bàn tay đặt lên phía trên Ngọc Trụ, vận chuyển công pháp, Ngọc Trụ bắt đầu được thắp sáng.
Hiển nhiên, tốc độ thắp sáng của hắn so với những người trước kia thì nhanh hơn nhiều.
Trong nháy mắt đã vượt qua năm vạch.
Sau khi vượt qua năm vạch, quang mang của Ngọc Trụ cũng không có dấu hiệu thu liễm, một đường lên như diều gặp gió, rất nhanh cán mốc vạch thứ mười.
"Thật... Thật mạnh.ngộ tính của Cổ Trùng quá mạnh, cũng chỉ có Tần Thiệu mới có thể phân cao thấp với hắn."
"Nhanh như vậy đã vượt qua vạch thứ mười, sợ rằng ít nhất hắn cũng phải đạt đến vạch thứ mười lăm."
"Thực sự là không tầm thường, xem ra cửa thứ ba này, hắn có hy vọng lực áp Tần Thiệu."
...
Ngộ tính của Cổ Trùng xác thực rất mạnh, biểu hiện kinh diễm của hắn lập tức gây nên một hồi thán phục.
Ngay cả Tần Thiệu cũng hơi hơi biến sắc, hiển nhiên là cảm thụ được áp lực thật lớn.
"Mười bảy vạch. Quá mạnh."
Rốt cục, Cổ Trùng dừng chân tại vạch thứ mười bảy.
Thành tích này cũng đủ để xếp số một ở mấy trăm năm nay rồi.
Trên mặt đám người Võ Mông tứ thiếu đều lộ vẻ ngưng trọng không gì sánh được, hiển nhiên không nghĩ tới ngộ tính của Cổ Trùng lại cao đến như vậy.
Sau khi đạt được thành tích tốt như vậy, điều đầu tiên Cổ Trùng muốn làm là khoe khoang trước mặt Diệp Viễn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt mang theo vẻ khoe khoang cùng thị uy.
Đáng tiếc là, Diệp Viễn còn chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, trên mặt cũng không có biểu cảm kinh ngạc gì.
"Tiểu tử, sẽ có lúc ngươi phải hối hận." Trong lòng Cổ Trùng oán hận thầm nghĩ.
"Kế tiếp, Tạ Tĩnh Nghi."
Cũng thật trùng hợp, kế tiếp Cổ Trùng lại chính là Tạ Tĩnh Nghi.
"Nỗ lực lên." Diệp Viễn cười vỗ vỗ bả vai hắn.
Tạ Tĩnh Nghi gật đầu, đứng phía trước Ngọc Trụ.
Hắn hít sâu một hơi, đưa bàn tay đặt lên trên Ngọc Trụ.
Ngọc Trụ chậm rãi được thắp sáng, một vạch, hai vạch...
Cuối cùng dưng lại ở năm vạch.
Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghi mừng rỡ như điên, hô lớn: "Ha ha ha... Không nghĩ tới. Không nghĩ tới. Ta thật sự vượt qua khảo hạch. Hu hu... Ta... Ta thật vượt qua khảo hạch. Hu hu... Diệp Viễn, cám ơn ngươi."
Tạ Tĩnh Nghi vừa nói vừa khóc.
Trước khi tới đây, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến mình lại có thể vượt qua khảo hạch, trở thành học viên của học phủ Võ Mông.
Hắn biết người hắn cần cảm tạ nhất chính là Diệp Viễn.