Tiếng kêu gào của Ca Nặc giống như lợn bị giết, lộ ra sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Cỗ lực lượng Thiên Đạo này, căn bản không phải thứ hắn có thể chống đối.
Diệp Viễn cũng không hề giết hắn, chỉ là cầm cố hắn lại, không cách nào nhúc nhích nổi.
“Ồn ào!”
Nghe được tiếng kêu gào như lợn bị giết kia, trong lòng Diệp Viễn phiền não không ngớt, phất tay đánh ra một tia hào quang.
“Ầm!”
m thanh của Ca Nặc lập tức bị chặn lại, không cách nào tiếp tục phát ra được.
Cơ thể hắn dưới đòn đánh này trực tiếp đổ nát, chỉ còn dư lại một đám hắc khí.
Hắc khí dưới đòn đánh này cũng lu mờ ảm đạm, gần như tiêu tan.
Hiện tại, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Diệp Viễn đánh một tia sinh cơ còn lại kia thẳng vào thân thể Mộ Linh Tuyết.
Nhưng mà không có nửa điểm khí sắc.
Khí tức của Mộ Linh Tuyết vẫn đang dần tiêu tan như trước.
Diệp Viễn vừa rơi lệ, vừa truyền hồn lực cùng với thần nguyên khổng lồ vào trong thân thể Mộ Linh Tuyết.
Thế nhưng, điều này vẫn không cách nào ngăn cản được sinh mệnh đang dần mất đi của Mộ Linh Tuyết như cũ.
“Tí tách, tí tách...”
Diệp Viễn vừa thi pháp, vừa rơi lệ, nước mắt nhỏ trên mặt Mộ Linh Tuyết.
Mộ Linh Tuyết nằm trong lòng hắn, ánh mắt đã dần dần tan rã, thế nhưng có thể thấy, nàng cũng không có cái gì tiếc nuối.
Ngược lại, trên mặt của nàng mang theo nụ cười nhợt nhạt, có vẻ vô cùng thỏa mãn.
“Ngươi... ước mơ của ngươi... rốt cuộc cũng được thực hiện, chúc mừng ngươi.”
Một câu nói, gần như dùng hết toàn bộ khí lực của nàng.
Nàng biết, thứ mà Diệp Viễn theo đuổi cả đời này chính là cảnh giới Đan Thần.
Bây giờ, Diệp Viễn bước chân vào Thần Đạo, giấc mơ này hiển nhiên cũng được thực hiện.
Có thể chứng kiến cảnh này, có thể nhận được câu trả lời của Diệp Viễn, lại còn có thể nhìn thấy Diệp Viễn biểu lộ chân tình với nàng, nàng... không có cái gì mà không hài lòng.
Một chiêu Vạn Lý Băng Phong Thiên Thu Tuyết này chính là đồng quy vu tận.
Nghịch chuyển kinh mạch là hành động phá hoại cơ năng trong thân thể lớn nhất đối với võ giả.
Đáng sợ hơn, chính là hiến tế thần hồn!
Một khi thần hồn bị diệt, thế gian sẽ không còn người này nữa!
Một khi phát động một chiêu này thì sẽ không đảo ngược lại được, mãi đến khi sinh mệnh tiêu hao hết mới thôi!
Tuy rằng Diệp Viễn khống chế được Thiên Đạo, nhưng hắn cũng không phải vạn năng.
Đối diện với việc sinh mạng dần biến mất, hắn cũng chỉ có thể vô lực.
Bất luận hắn triển khai thủ đoạn gì, đều không thể ngăn cản việc sinh mệnh của Mộ Linh Tuyết đang dần tiêu tan.
“Không cần phải nói gì cả! Đồ ngốc này! Tại sao ngươi lại phải làm như vậy? Ngươi không được chết! Ngươi không thể chết được! Ta... lời hứa của ta vẫn chưa được thực hiện!” Diệp Viễn đau lòng tới cực điểm.
Mộ Linh Tuyết há miệng muốn nói chuyện, nhưng mà nàng đã không thể nói được gì.
Trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia, huyết sắc đang điên cuồng bị rút đi, khí thế cũng đang nhanh chóng bị tiêu tan.
Thần hồn của nàng còn lại không nhiều, không thể chống đỡ nổi việc nàng nói chuyện.
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt của các cường giả Nhân tộc thay đổi liên tục.
Không ít người đã lệ rơi đầy mặt.
"Haiz, đồ ngốc! Đồ ngốc!”
Những giọt nước mắt đã lăn dài trên mặt Phương Thiên.
Sự thâm tình của Mộ Linh Tuyết đã rung động hắn một cách sâu sắc.
Có thể có được một hồng nhan tri kỷ như vậy là phúc phận của Diệp Viễn.
Nhưng lại trở thành kết cục này.
"Tình cảm của Linh Tuyết Thần Vương vượt cả chín tầng mây, nàng quyết tuyệt với Lăng Thiên Thần Vương như vậy! Chính là cứu Lăng Thiên Thần Vương, còn cứu toàn bộ Thần Vực!”
"Tình ý của Linh Tuyết Thần Vương đối với Lăng Thiên Thần Vương, cả Thần Vực đều biết! Nàng yên lặng chờ đợi nhiều năm cũng chỉ là chờ đợi một câu nói của Lăng Thiên Thần Vương, ta...” Trong lúc nói chuyện, người kia đã nghẹn ngào.
“Linh Tuyết Thần Vương là ân nhân của chúng ta, nàng đã cứu vớt muôn dân thiên hạ, chúng ta cùng nhau cầu khẩn cho nàng đi!”
Đề nghị này, lập tức được tất cả mọi người tán đồng.
“Phù phù, phù phù...”
Một người kéo theo một nhóm, một nhóm kéo theo một đám lớn.
Tập thể các võ giả Nhân tộc đều quỳ xuống.
“Xin Linh Tuyết Thần Vương bảo trọng!”
“Xin Linh Tuyết Thần Vương bảo trọng!”
“Xin Linh Tuyết Thần Vương bảo trọng!”
...
m thanh như núi hô biển gầm vang vọng khắp bầu trời.
Diệp Viễn run rẩy hô lên: “Linh Tuyết, ngươi nghe thấy không? Không chỉ riêng ta, tất cả mọi người ở Thần Vực này đều không hy vọng ngươi rời đi! Ngươi... ngươi không thể chết được!”
Nhưng mà, mặc cho hắn có hô hoán như thế nào thì Mộ Linh Tuyết cũng đã không cách nào nghe được tiếng nói của hắn.
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhìn qua giống như một mỹ nhân đang ngủ say.
Diệp Viễn đã dùng hết mọi thủ đoạn rồi nhưng vẫn không cách nào cứu vãn thần hồn của nàng bị tán loạn.
Diệp Viễn cắn răng một cái, ôm lấy Mộ Linh Tuyết trực tiếp biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Thời điểm hắn xuất hiện một lần nữa thì đã vượt qua cả trăm ngàn vạn dặm, đi tới bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch.
Sau khi hắn trở thành người khống chế Thiên Đạo, ở trong Tiên Lâm Vực này đều thông suốt không một chút trở ngại!
“Tiền bối, ngài có thủ đoạn thông thiên, xin hãy cứu mạng nàng đi!”
Diệp Viễn thả Mộ Linh Tuyết nằm trên mặt đất, trực tiếp quỳ lạy Côn Ngô.
Côn Ngô nhìn Mộ Linh Tuyết một chút, thở dài nói: "Ngươi nghiên cứu thần hồn cũng rất cao thâm, hẳn là phải biết việc hiến tế thần hồn không có thuốc nào cứu được! Đừng nói là ta, cho dù là Tiên Lâm lão quỷ kia tái thế cũng không thể cứu sống được nàng.”
Cả người Diệp Viễn chấn động, không dám tin nói: “Làm sao... làm sao có khả năng? Hắn... không phải hắn là người sáng tạo ra thế giới này sao?”
Côn Ngô nói: “Sáng tạo thế giới, không có nghĩa là có thể khống chế toàn bộ thế giới này! Người vốn là vật chủng thần kỳ nhất trong thiên địa, cho dù hắn sáng tạo ra nhân loại của thế giới Tiên Lâm thì cũng không thể khống chế được sinh lão bệnh tử của bọn họ. Thiên Đạo của hắn cũng chỉ vỏn vẹn là do cảm ngộ mà ra, chỉ là Thiên Đạo tàn khuyết không đầy đủ mà thôi. Sau khi sáng tạo ra thế giới này, hết thảy tất cả đều là do Thiên Đạo tự mình vận chuyển.”
“Kèn kẹt...”
Đốt ngón tay của Diệp Viễn kêu lên kèn kẹt, đau lòng đến mức không thể thở nổi.
Hắn thật sự không thể nào chấp nhận được kết cục này.
“Lẽ nào... lẽ nào thật sự không còn biện pháp hay sao?” Diệp Viễn không cam lòng nói.
Côn Ngô nói: “Biện pháp thì không phải là không có, chỉ là... quá khó, quá khó!”
Thời điểm nói đến hai chữ “quá khó”, Côn Ngô không khỏi nhấn mạnh.
Có thể thấy được độ khó của biện pháp này lớn bao nhiêu.
Thế nhưng, đối với Diệp Viễn thì điều này không khác nào là lời cứu cánh!
Hắn làm một vẻ mặt kích động nhìn về phía Côn Ngô, nói: “Xin tiền bối chỉ điểm! Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn Diệp Viễn vẫn muốn làm!”
Côn Ngô cười nói: "Chuyện mà ngay cả Tiên Lâm đều không làm được, ngươi có thể làm được hay sao?”
Toàn thân Diệp Viễn chấn động, nhưng mà rất nhanh, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kiên định, nói: “Xin tiền bối chỉ điểm!”
Côn Ngô than thở: “Nói cho ngươi cũng không sao, chỉ là... độ khả thi ngươi có thể làm được thì lại nhỏ bé không đáng kể! Trước lúc đó, ta sẽ triển khai một môn bí pháp để có thể bảo đảm cho nàng một tia linh thức bất diệt. Còn chuyện về sau, phải xem chính ngươi rồi.”
Trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, vội vàng nói: “Đa tạ tiền bối!”
Diệp Viễn lui lại, Côn Ngô tiện tay đánh ra chín tia hào quang, cắm xung quanh Mộ Linh Tuyết.
Diệp Viễn cả kinh, hắn biết đó là chín nhánh cây của Côn Ngô Thần Mộc.
Vật này chẳng khác nào là một phần thân thể của Côn Ngô, cực kỳ quý giá.
Đầu tiên là Côn Ngô Hoa, sau đó lại là nhánh cây Côn Ngô, phần ân tình này Diệp Viễn ghi tạc vào thật sâu trong lòng.
Côn Ngô đọc pháp quyết trong miệng, chín nhánh cây kia phát ra tia sáng chói mắt, thu Mộ Linh Tuyết vào trong linh đài.
Mộ Linh Tuyết vẫn không có chút phản ứng nào, thế nhưng Diệp Viễn có thể cảm nhận được, một tia thần hồn cuối cùng của nàng cũng đã được bảo vệ rồi!