“Đáng chết, tiểu tử đó đúng là ở lại Vạn Bảo Lâu. Bực mình thật, hắn lấy đâu ra Thần Nguyên Thạch vậy?”
“Ta đã nghe ngóng qua, đại tiểu thư sai Lan Thanh đưa cho hắn không ít Thần Nguyên Thạch.”
“Hóa ra là vậy, nhưng còn có phu nhân mà, hình như trên tay đại tiểu thư cũng làm gì có nhiều Thần Nguyên Thạch đâu?”
“Ừm, nhiều nhất là cũng chỉ tầm một trăm viên, tu luyện thất Hoàng cấp của Vạn Bảo Lâu có giá mười viên Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, như vậy thì hắn không trụ được mấy ngày đâu. Chúng ta không thể trêu chọc vào Vạn Bảo Lâu được. Tốt nhất là cứ ở đây coi chừng hắn đi.
“Những năm gần đây đại tiểu thư không tranh giành quyền thế. Phu nhân muốn đối phó nàng cũng không tìm được lý do, lần này nàng đưa Thần Nguyên Thạch cho tiểu tử đó, đã để lộ ra sơ hở cho phu nhân thấy rồi.”
“Đúng vậy, chuyện này liên quan đến chuyện hưng thịnh hay suy thoái của Lương Gia chúng ta. Cho nên gia chủ cũng không thể nói gì được đâu. Nhưng mà đại tiểu thư cũng đáng thương thật, những năm gần đây nàng bị hai mẹ con phu nhân chèn ép ghê quá.”
“Hiện tại nàng đang bị giam vào trong địa lao, chỉ e là hai mẹ con phu nhân cũng không chịu bỏ qua cho nàng đâu.”
Hai người Trương Thuận chờ đợi ròng rã hơn mười ngày ở bên ngoài Vạn Bảo Lâu, khiến bọn chúng trở nên vô cùng khó chịu.
Thế nhưng Vạn Bảo Lâu không phải là thế lực mà Lương gia có thể trêu chọc được. Cho nên bọn hắn cũng chỉ chằm chằm coi chừng vào Vạn Bảo Lâu để chờ đợi Diệp Viễn đi ra ngoài.
Càng như thế hai người họ càng trở nên bực mình. Một tên phế vật mà thôi lại tốn của bọn hắn nhiều thời gian như vậy.
Nhưng nghe bọn chúng nói chuyện thì, chỉ vì đưa Thần Nguyên Thạch cho Diệp Viễn mà Lương Uyển Như đã bị Vương Phiên Nhiên giam vào địa lao. Với thủ đoạn của Vương Phiên Nhiên chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lương Uyển Như. Không khéo lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Lúc này, ở bên trong Trấn Giới Bi đã trôi qua mười ngày. Diệp Viễn lại xuất quan một lần nữa.
Lúc mà Hồng Âm nhìn thấy hai viên Thần Nguyên Đan trung phẩm ở trước mặt mình, nàng kinh ngạc đến nỗi không ngậm miệng lại được. Nàng biết, Thần Nguyên Thạch trên người Diệp Viễn chỉ đủ khởi động Tiểu Thần Nguyên Trận thêm hai lần nữa mà thôi. Nói cách khác, xác suất thành công hiện nay của Diệp Viễn là một trăm phần trăm!
Phải biết rằng, trước đó Diệp Viễn mua mười phần linh dược, nhưng cũng chỉ đưa ra được một viên Thần Nguyên Đan trung phẩm. Tiến bộ với tốc độ như thế này, đúng là quá đáng sợ.
Không biết nàng sẽ nghĩ gì nếu như biết được, Diệp Viễn trước khi tiến vào tu luyện thất vẫn còn chưa biết gì về trận pháp, đan dược cả.
Hồng Âm làm việc lâu năm ở Vạn Bảo Lâu, độ khó của trận đạo luyện đan lớn như thế nào, nàng biết rất rõ. Bởi vì cả Côi Sơn Thành này, không ai có thể dùng trận đạo để luyện đan cả.
Tô chưởng quỹ không những là đại chưởng quỹ của Vạn Bảo Lâu, mà còn là Đan Thần nhất tinh đỉnh phong. Nhưng chính bản thân hắn cũng không thể dùng trận đạo luyện đan được.
Thế nhưng Diệp Viễn ở độ tuổi còn trẻ như vậy lại nắm giữ trận đạo luyện đan, hơn nữa xác suất thành công còn rất cao. Làm sao có thể khiến Hồng Âm không kinh ngạc.
“Công tử đúng là thiên tài về đan đạo, ngài tiến bộ nhanh quá. Mới có một ngày mà đã luyện chế thêm được Thần Nguyên Đan rồi, hơn nữa phẩm chất lại tốt hơn với lần trước. Chắc chỉ thêm mấy ngày, sợ là công tử còn có thể luyện chế ra Thần Nguyên Đan thượng phẩm.” Hồng Âm kinh ngạc nói.
Diệp Viễn cười nói: “Cô nương quá khen, chẳng qua là vận khí của ta tốt mà thôi.”
Cũng không phải là Diệp viện khiêm tốn, mà đúng là vận khí của hắn tốt thật.
Cơ hội chỉ có hai lần, trước khi luyện chế Diệp Viễn đã nuốt đi hai phần linh dược để quen thuộc với dược tính. Cho đến hai ngày cuối cùng thì hắn mới bắt đầu luyện chế.
Với thực lực hiện tại của Diệp Viễn, tỷ lệ luyện chế thành công Thần Nguyên Đan cũng chỉ khoảng ba phần mười mà thôi. Nhưng hắn không ngờ, hai lần hắn luyện chế thế mà đều thành công cả.
Đôi mắt đẹp của Hồng Âm chăm chú nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Công tử cứ gọi ta là Hồng Âm, không biết tên của công tử là gì?”
Diệp Viễn nói: “Hóa ra là Hồng Âm cô nương, tại hạ tên là Diệp Viễn.”
“Thiên tài như Diệp công tử đây thế mà ta lại không biết được, Hồng Âm đúng là nông cạn quá.” Hồng Âm thử thăm dò, hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Diệp mỗ mới vào thành không lâu, hiện tại đang ở nhờ tại Lương gia.”
Diệp Viễn cũng không giấu diếm, hắn biết, với thực lực Vạn Bảo Lâu thì họ điều tra chuyện này rất dễ dàng.
Hồng Âm nghe vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên. Lương gia là gia tộc lớn ở Côi Sơn Thành. Một ít Thần Nguyên Thạch như vậy, không có khả năng mà họ không bỏ ra được. Nhưng nhìn bộ dạng nghèo xơ xác của Diệp Viễn, thì quan hệ của hắn với Lương gia đúng là có chút kỳ quái.
Nhưng Hồng Âm cũng là nữ tử có nhiều kinh nghiệm, dù có nghi ngờ nhưng nàng khuôn mặt nàng cũng không có biểu hiện gì, nàng còn hé miệng cười rồi nói: “Hóa ra là vậy, công tử có muốn tiếp tục đổi hai viên Thần Nguyên Đan này thành Thần Nguyên Thạch cùng linh dược không?”
Diệp Viễn chắp tay nói: “Đúng rồi, mong Hồng Âm cô nương giúp cho.”
Hai viên Thần Nguyên Đan trung phẩm đổi được năm mươi sáu viên Thần Nguyên Thạch. Như vậy, trong tay Diệp Viễn lại trở nên dư dả rồi.
Hắn vẫn chỉ thuê tu luyện thất mười ngày như trước, còn thừa lại tất cả đều đổi thành linh dược cùng Thần Nguyên Thạch.
Thời gian từng ngày trôi qua, lĩnh ngộ của Diệp Viễn đối với Tiểu Thần Nguyên Trận càng ngày càng khắc sâu. Phẩm chất của Thần Nguyên Đan được luyện chế ra cũng càng ngày càng cao.
Cho đến ngày thứ bảy, Diệp Viễn cuối cùng cũng luyện chế ra một viên Thần Nguyên Đan thượng phẩm!
Lần này, Diệp Viễn giống như cá chép hóa rồng. Đối với hắn, đây không phải là Thần Nguyên Đan thượng phẩm mà đó là tám mươi viên Thần Nguyên Thạch.
Thứ mà Diệp Viễn cần bây giờ, đó chính là Thần Nguyên Thạch!
Tiêu tốn hết mười viên Thần Nguyên Thạch để luyện chế ra Thần Nguyên Đan thượng phẩm có giá trị nhất, hiệu quả cao như vậy là thứ mà hắn muốn nhìn thấy.
Lúc Hồng Âm nhìn thấy viên Thần Nguyên Đan thượng phẩm này, nàng lại há hốc miệng kinh ngạc thêm một lần nữa.
Cho dù Thần Nguyên Đan chỉ là Thần Đan cơ bản nhất.
Nhưng chuyện khiến nàng kinh ngạc hơn còn ở sau nữa.
Theo thời gian, trong tay Diệp Viễn càng ngày càng dư dả, hắn có càng nhiều cơ hội để luyện chế đan dược, nhận thức về dược tính cùng Tiểu Thần Nguyên Trận của hắn cũng ngày càng sâu sắc. Dẫn đến xác suất thành công khi luyện chế của hắn cũng ngày càng cao, phẩm chất đan dược tạo ra cũng càng ngày càng ổn định hơn.
Trước tình hình đó, Hồng Âm liền tự tiện quyết định một việc! Đó là cung cấp Thần Nguyên Thạch cùng linh dược cho Diệp Viễn không giới hạn. Chỉ cần Diệp Viễn mang đan dược luyện chế ra giao cho Vạn Bảo Lâu là được.
Diệp Viễn đồng ý ngay lập tức, điều hắn cần nhất bây giờ đó là được luyện tập.
Có được sự ủng hộ từ một thế lực lớn như Vạn Bảo Lâu, cuối cùng thì hắn đã có thể thoải mái mà luyện chế Thần Nguyên Đan.
Đến ngày thứ mười, phẩm cấp của Thần Nguyên Đan được Diệp Viễn luyện chế ra đã ổn định ở cấp Thượng phẩm.
Đến ngày thứ mười tám, bên trong Trấn Giới Bi đã trôi qua được hai trăm tám mươi ngày.
Bên trong trận pháp, ánh sáng tắt dần, sau khi dùng hết năng lượng tám viên Thần Nguyên Thạch đã trở thành viên đá bình thường.
Thế nhưng ánh mắt của Diệp Viễn lóe lên, khuôn mặt hắn đầy vẻ hưng phấn.
“Ha ha, cuối cùng cũng thành công!”
Hắn vô cùng vui mừng khi nhìn vào Thần Nguyên Đan cực phẩm ở trong tay mình. Luyện chế Thần Đan thật sự rất khó khăn, trong thời gian hai trăm năm mươi ngày này, hắn luyện đan, tính toán rồi cân đo đong đếm, những việc đó được hắn làm lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Mãi cho đến hôm nay mới cho ra lò được một viên Thần Nguyên Đan cực phẩm.
“Ha ha, mới chỉ là Cực phẩm, ngươi có cần vui mừng như vậy không? Luyện chế được Thần Nguyên Đan cực phẩm, mới vẻn vẹn là bắt đầu mà thôi.” Vô Trần không chút nào nể tình đả kích Diệp Viễn, hắn nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng tiến bộ từng ngày của Diệp Viễn, Vô Trần đều thấy được, thiên phú của Diệp Viễn sớm đã làm hắn tin phục. Hắn cảm thấy, Diệp Viễn chính là thiên tài được sinh ra để dành cho việc luyện đan. Hắn chỉ dùng có nửa năm mà đã đạt tới trình độ mà người khác phải dùng hơn trăm năm mới làm được. Tiến bộ với tốc độ như thế này, không phải dùng từ nhanh để hình dung nữa rồi.
Diệp Viễn hoàn toàn không để ý việc Vô Trần đả kích, hắn hưng phấn nói: “Tiền bối không biết đấy thôi, ước mơ mà ta theo đuổi trước kia đó chính là luyện chế ra được Thần Đan. Bây giờ luyện ra Thần Nguyên Đan cực phẩm, cũng coi như là đăng đường nhập thất, nên vãn bối phải vui vẻ chứ.”
Yêu cầu của Vô Trần đối với Diệp Viễn, không phải là cực phẩm mà là tuyệt phẩm.