“Tần Thiên, ngươi nghĩ xong chưa? Nhiệm vụ Diệp Viễn chọn lần này không đơn giản, người mạnh nhất trong Thiên Lộc Thần Cung của thế giới Thiên Lộc kia là một cường giả Quy Khư đại viên mãn! Một khi thân phận người ngoài của ngươi bại lộ, sẽ bị truy sát!”
Trong một gian mật thất của học phủ Võ Mông, Tần Thiên Ninh và Tần Thiên ngồi đối diện nhau, vẻ mặt Tần Thiên Ninh nhắc nhở Tần Thiên.
Khi Tần Thiên Ninh biết được nhiệm vụ mà Diệp Viễn chấp hành là thế giới Thiên Lộc, hắn cả kinh.
Hắn biết độ khó của nhiệm vụ ở thế giới Thiên Lộc, tỉ lệ tử vong rất cao.
Diệp Viễn là một lính mới thế mà lại khiêu chiến một thế giới nguy hiểm như vậy, thật sự là ngoài ý liệu của hắn.
Hơn nữa, hắn đối với sự an toàn của Tần Thiên cũng có chút bận tâm.
Tần Thiên là thiên tài đứng đầu của Tần gia, đây chính là người phù hợp với vị trí gia chủ đời tiếp theo nhất.
Nếu như hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tần gia sẽ không chịu nổi.
Có điều, Tần Thiên mang theo vẻ mặt quyết tuyệt, bình tĩnh nói: “Diệp Viễn đã trở thành tâm ma của ta, không giết hắn, sợ rằng cả cuộc đời này ta cũng không bước vào được cảnh giới Thần Quân!”
Tần Thiên Ninh biết rõ sự đáng sợ của tâm ma, gật đầu nói: “Đáng tiếc Quy Khư Thần Cảnh không thể đi vào được thế giới Thiên Lộc, nếu không rất nhanh sẽ bị bại lộ thân phận hơn nữa cũng lọt vào sự truy sát của Thiên Lộc Thần Cung. Đi vào thế giới Thiên Lộc, tất cả ngươi đều chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Tần Thiên gật đầu nói: “Trong lòng ta biết rõ! Chỗ dựa lớn nhất của Diệp Viễn chính là ác linh hậu kỳ hai sao kia và ngự kiếm phi hành, sau khi đi vào thế giới Thiên Lộc, không có không gian Thông Thiên Giới áp chế, ta cũng có thể phi hành! Đến lúc đó, tất cả những thứ hắn có thế dựa vào ở trướ mặt ta thì căn bản không còn thứ nào nữa! Ta muốn giết hắn thế nào thì sẽ giết hắn thế đó!”
Mặc dù Tần Thiên thống hận Diệp Viễn nhưng cũng không phải kẻ lỗ mãng.
Nếu như không nắm chặt tuyệt đối, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Dù sao dưới sự đánh giá của Tần Thiên, mạng của hắn trân quý hơn nhiều so với Diệp Viễn.
Tương lai của Tần Thiên hắn chính là bước vào Thần Quân Cảnh.
Diệp Viễn nhất định sẽ là một vong hồn dưới kiếm của hắn!
…
Ở biên giới thế giới Thiên Lộc, trên hư không, cánh cửa tỏa giới toát ra sự uy nghiêm chậm rãi hiện ra.
Một bóng người nhỏ bé bước ra từ cửa tỏa giới, đứng ở trên mặt biển.
“Thật là không ngờ được, Thông Thiên Giới lại còn có loại thần khí Định Phong Châm, ở trong không gian gió bão vẫn có thể xuyên qua như thường! Năm xưa nếu có món pháp bảo này thì cũng sẽ không bị thương thảm như vậy?”
Người xuyên qua cửa tỏa giới này chính là Diệp Viễn.
Trước khi hắn tới, đã ở Luyện Khí Đường của lão sư học phủ lĩnh hai cây gọi là thần khí Định Phong Châm.
Dùng Định Phong Châm này xuyên qua không gian gió bão thế mà lại có thể che chắn được những không gian loạn lưu đang cuồng bạo kia khiến cho hắn có thể bình an vô sự mà đến bên kia.
Cái này không khỏi làm Diệp Viễn nhớ tới tình cảnh cửu tử nhất sinh lúc trước ở trong không gian gió bão.
Nếu như lúc trước trên tay hắn có Định Phong Châm này thì cũng không thảm thành như thế.
“Phương pháp luyện khí của Thông Thiên Giới là thứ mà người ở tiểu thế giới không thể nào tưởng tượng được. Có điều loại vật Định Phong Châm này được khống chế nghiêm ngặt ở trong tay các thế lực có cấp bậc ở vương thành, một khi phát hiện ngoại giới có nó sẽ bị xử cực hình! Định Phong Châm là hàng dùng một lần, ngươi đi chấp hành nhiệm vụ sẽ chỉ làm cho ngươi hai cây, tránh trường hợp rơi vào tay người ngoài.” Vô Trần nói.
Diệp Viễn cười nói: “Xem ra phải làm một thần khí dạng này, nếu không về sau muốn tìm Hồn Thạch Vạn Thọ Thiên, thật đúng là có chút phiền phức.”
Đang nói chuyện, bên trong biển bỗng nhiên toát ra một đám bọt khí.
“Vù vù vù…”
Mấy trăm con quái vật hình cá thoát ra khỏi mặt nước, điên cuồng lao về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhíu mày lại, thân hình chấn động, một cỗ khí tức đáng sợ lao tới.
“Phốc phốc phốc…”
Thân thể những con quái vật hình cá kia dưới sự chấn động ở phía dưới, trực tiếp nổ thành từng đám máu thịt.
“Chỉ là yêu thú cấp chín cũng dám tấn công ta, đúng thật là không biết tự lượng sức mình!” Diệp Viễn khinh thường nói.
Nhưng mà đúng vào lúc này, lại có ba con quái vật hình cá thoát ra khỏi mặt nước!
Ba khí tức này cường đại hơn rất nhiều so với đám lúc trước, rất rõ ràng là thần thú cấp một!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Ba tia kiếm quang như treo ngược ngân hà, không có dấu hiệu nào bộc phát, dứt khoát chém ba con quái vật vướng víu kia thành mảnh vụn.
“Tiền bối, đây là chuyện gì vậy? Ta cũng không có chọc bọn chúng!” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
Diệp Viễn chỉ bình tĩnh đứng ở đó, cũng không có chọc vào ai, nhưng những con thú dữ này lại vẫn liều mạng tấn công về phía mình, cái này khiến cho Diệp Viễn cực kỳ khó hiểu.
“Trước đây khi những cường giả Ma tộc kia đi vào thế giới Tiên Lâm đã phải chịu sự bài xích của thiên đạo Tiên Lâm. Bây giờ ngươi chính là một người bên ngoài với thế giới Thiên Lộc! Những hung thú kia chưa có linh trí, toàn bộ hành động đều dựa vào bản năng nên rất mẫn cảm.” Vô Trần nói.
Diệp Viễn đau cả đầu, nói: “Vậy đây chẳng phải nói là ta rất dễ bị bại lộ sao?”
Vô Trần gật đầu đáp: “Không sao! Khí tức trên người ngươi không hợp với thiên đạo của thế giới Thiên Lộc, cường giả thần đạo rất dễ dàng nhận ra. Hơn nữa đòn tấn công ngươi thi triển càng mạnh, áp chế của thiên đạo sẽ càng mạnh! Nếu như không phải bởi vì thế này thì tỉ lệ tử vong của nhiệm vụ cũng sẽ không tự nhiên mà cao như vậy.”
Diệp Viễn yên lặng, vấn đề này đúng là lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến.
Nhưng mà bây giờ lại thành một chuyện cực kỳ vướng víu tay chân.
Loại thiên tài địa bảo trân quý như Hồn Thạch Vạn Thọ Thiên này sợ rằng sẽ bị Thiên Lộc Thần Cung khống chế, bất luận mình cẩn thận thế nào cũng sẽ không thể nào thoát được điều tra của bọn họ.
Trước kia, những người đến lịch luyện đều là cường giả Khuy Thiên hậu trung kỳ, thậm chí còn có cường giả cấp bậc như Tần Thiên.
Nhưng mà khí tức của bọn họ quá rõ ràng, một khi đối đầu với cường giả của Thiên Lộc Thần Cung, trên căn bản là có đi không có về.
Cho nên, nhiệm vụ này mới bị định vào nhiệm vụ khó ba sao.
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Tiền bỗi, lẽ nào không có cách nào sao?”
Vô Trần lắc đầu nói: “Đừng nói là ngươi, cho dù là Thiên Tôn Tiên Lâm đi vào tiểu thế giới, cũng sẽ bị thiên đạo bài xích! Trừ phi, ngươi có thể lấy được Đạo Quả của thiên đạo thế giới Thiên Lộc. Hoặc là, ngươi có thể giống như thế giới Tiên Lâm, có được sự đồng ý của thiên đạo thế giới Thiên Lộc.”
Diệp Viễn nghe thế không khỏi tuyệt vọng, nói như thế, muốn có được Hồn Thạch Vạn Thọ Thiên thật đúng là hy vọng xa vời!
Diệp Viễn trầm mặc, rơi vào trong khổ tư.
Đột nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng, trong lòng chợt sinh ra một ý tưởng.
Thân hình Diệp Viễn khẽ động, trực tiếp biến mất ở trên mặt biển.
Lúc xuất hiện lần nữa đã đi tới một mảnh rừng rậm lớn bao la.
Diệp Viễn tìm một chỗ đất trống, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển “Hồn Độn Thông Thiên Chân Kinh”, câu thông với Tiểu Thông Thiên Sơn.
Cũng không biết qua bao lâu, trên người Diệp Viễn bỗng tản mát ra một luồng khí tức thần thánh, Trần Giới Bi bay thẳng ra khỏi thân thể Diệp Viễn, trôi nổi trên đỉnh đầu hắn.
Một quầng sáng màu nhũ bạc bao phủ lên người Diệp Viễn.
Nhìn thấy cảnh này, toàn thân Vô Trần không khỏi chấn động, trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh.
“Tiểu tử này, thật sự là quá có tài! Có thể làm đến bước này, sợ rằng từ cổ chí kim cũng chỉ có mình hắn đi?” Vô Trần đột nhiên chấn kinh.