Thời điểm Diệp Viễn vẫn còn ở cảnh giới Thần Vương, ba đại Ma Thần liên thủ lại cũng không cách nào phá tan được phòng ngự của hắn.
Bây giờ đã đột phá Thần Cảnh rồi, lực phòng ngự không biết cường hãn hơn so với lúc trước bao nhiêu lần.
Nhưng cho dù như vậy, Diệp Viễn rất nhanh sẽ không thể chống đỡ được luồng không gian loạn lưu ập đến từ bốn phương tám hướng.
Thần nguyên đang nhanh chóng tiêu hao, thể lực cũng đang tiêu hao một cách nhanh chóng.
Với tốc độ tiêu hao như thế này thì không bao lâu nữa hắn sẽ bị những không gian cuồng bạo chảy loạn này hoàn toàn nuốt chửng.
"Haiz, tiểu tử, bảo ngươi đừng tới, ngươi lại càng muốn đi! Hiện tại đã biết ta và Côn Ngô không có nói đùa với ngươi rồi chứ?”
Trong đầu vang lên giọng nói của Vô Trần.
Thể lực và nguyên lực của Diệp Viễn tiêu hao cực lớn, làm sao có thể giấu diếm được con mắt của hắn?
Lúc này chỉ là mới vừa cất bước mà Diệp Viễn đã sắp không chịu đựng nổi nữa.
Cứ tiếp tục tiến lên phía trước thì chắc chắn phải chết.
Diệp Viễn cười khổ nói: “Tiền bối có sức cười nhạo ta, chi bằng nghĩ biện pháp giúp ta đi!”
"Hừ, xuyên qua không gian loạn lưu chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình, hiện tại tự thân ta còn khó bảo toàn, làm sao có thể giúp được ngươi?” Vô Trần nói.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cắn răng gắng gượng.
Một bên Diệp Viễn cẩn thận từng ly từng tí để tách từng mảnh vỡ không gian ra, một bên cắn răng kháng trụ sự xung kích của không gian loạn lưu.
Lúc vừa mới bắt đầu, tốc độ của Diệp Viễn rất nhanh.
Thế nhưng càng nhanh thì việc đi lại sẽ càng trở nên khó khăn.
Tuy rằng quá trình này thống khổ, thế nhưng Diệp Viễn dựa vào sức phòng ngự mạnh mẽ vẫn có thể chầm chậm từng bước đi tới.
Tu luyện Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết tới thần đạo tầng thứ nhất, sức phòng ngự của Diệp Viễn còn mạnh hơn so với những Động Huyền Thần Cảnh trung kỳ, thậm chí là cường giả hậu kỳ năm đó!
Cộng thêm Kiếm Chi Lãnh Vực, sức phòng ngự của Diệp Viễn tuyệt đối có thể so sánh với Động Huyền Thần Cảnh đại viên mãn!
Một chút tự tin ấy, Diệp Viễn vẫn có.
Thời gian trôi qua từng chút một, Vô Trần ở trong Trấn Hồn Châu cũng vô cùng kinh ngạc về nghị lực của Diệp Viễn.
Dựa theo thời gian của Thần Vực thì Diệp Viễn đã hành tẩu ở bên trong không gian loạn lưu này bảy ngày bảy đêm.
Theo lý thuyết thì hẳn là Diệp Viễn đã sớm đến cực hạn.
Nhưng mà, dựa vào nghị lực cùng với sự khống chế Thần nguyên một cách tinh tế của mình, hắn đã miễn cưỡng chống đỡ được thời gian bảy ngày bảy đêm.
Thần Vực đã sớm không có linh dược Thần cấp, Diệp Viễn cũng không có đan phương thần cấp, vì lẽ đó mà căn bản hắn cũng không có cách nào luyện chế được Thần đan.
Cho dù là đan dược Thông Huyền Cảnh thì cũng không hề có bất kỳ tác dụng gì đối với Diệp Viễn lúc này.
Không có đan dược chống đỡ, Diệp Viễn chỉ có thể tự dựa vào thực lực của bản thân.
Ở đây, Diệp Viễn phát huy ưu thế của luyện dược sư đến cực hạn.
Đối với việc khống chế Kiếm Chi Lãnh Vực, có thể dùng từ hà khắc để hình dung.
Có thể sử dụng một nửa phần Thần nguyên thì Diệp Viễn tuyệt đối sẽ không dùng dư một tia Thần nguyên nào!
Con người khi ở trạng thái cực hạn thì sẽ bùng nổ ra tiềm năng rất lớn.
Thời gian bảy ngày, về phương diện điều khiển Thần nguyên một cách tinh tế, Diệp Viễn đã càng tiến thêm một bước.
Điểm này, Vô Trần cũng âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ là, cho dù Diệp Viễn đã sống quá bảy ngày bảy đêm thì cũng chỉ là bước thứ nhất chinh phục vạn lý trường thành.
Dựa theo lời giải thích của Vô Trần, muốn xuyên qua vùng biển không gian này, phải cần thời gian hai tháng!
Càng về sau, không gian loạn lưu sẽ càng lợi hại, mà sức tiêu hao của Diệp Viễn cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Vì lẽ đó, cho dù Diệp Viễn có sống quá bảy ngày bảy đêm thì Vô Trần cũng không hề xem trọng một chút nào...
Thời gian bảy ngày, Thần nguyên của Diệp Viễn đã bị tiêu hao hơn một nửa.
Hành trình quãng đường còn lại, mức tiêu hao này chỉ có thể càng ngày càng lớn, vậy thì lấy gì để sống sót vượt qua hành trình phía sau?
Bỗng nhiên, Diệp Viễn hơi nhướng mày, sóng năng lượng bên người vậy mà lại lập tức trở nên càng thêm cuồng nhiệt hẳn lên.
Gần như là trong nháy mắt, áp lực trên người Diệp Viễn đột nhiên tăng mạnh, Thần nguyên cùng thể lực tiêu hao nhanh hơn gấp mấy lần.
Sắc mặt Diệp Viễn trở nên khó coi cực kỳ, với tốc độ như tiêu hao như thế này thì thời gian có thể chống đỡ sẽ không được bao lâu.
“Tiền bối, chuyện gì thế này?” Diệp Viễn hỏi Vô Trần.
Sắc mặt Vô Trần cũng cực kỳ khó coi, trầm giọng nói: “Ngươi cũng thật là biết cách tìm vận may! Đây... đây chính là không gian bão táp!”
“Không gian bão táp?” Chân mày Diệp Viễn nhíu chặt hơn.
Cái tên này nghe thế nào cũng không giống như là tìm vận may.
Vô Trần nói: “Không gian bão táp chính là sự va chạm lớn giữa hai mảnh vỡ không gian sau đó đổ nát, triệt để đảo loạn tình huống năng lượng của biển không gian. Cũng giống như là sóng thần trên biển vậy, trình độ cuồng bạo của không gian loạn lưu sẽ tăng cao mấy chục lần thậm chí gấp mấy trăm lần chỉ trong nháy mắt! Nhưng mà bình thường không gian bão táp này mấy chục năm cũng chưa chắc có thể gặp được một lần, không nghĩ tới ngươi lại đụng phải rồi! Diệp Viễn, lui về đi! Một khi không gian bão táp nổi lên thì ngươi tuyệt đối không thể vượt qua không gian loạn lưu!”
Hiển nhiên, ngay cả Vô Trần thì cũng hết sức kiêng kỵ không gian bão táp này.
Diệp Viễn hít vào một ngụm khí lạnh, tăng cao mấy chục lần thậm chí gấp mấy trăm lần thì với thực lực của hắn, căn bản là không cách nào chống đối.
Đây thật đúng là nhà đã dột mà còn gặp mưa, Diệp Viễn không nghĩ tới vận may của mình lại tốt đến nỗi đụng phải chuyện như vậy.
Sắc mặt Diệp Viễn biến đổi bất định, nội tâm cũng vô cùng giãy dụa.
Chu vi luồng sóng năng lượng càng ngày càng mãnh liệt, gần như xé nát cả người hắn.
Đây chỉ là mới bắt đầu, tiếp tục đi lên trước thì không gian bão táp sẽ càng thêm đáng sợ!
Đáng sợ đến mức không thể nào tưởng tượng được!
“Diệp Viễn, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không gian bão táp tuyệt đối không phải là thứ mà một mình ngươi có thể chống đối! Ngay cả Thần Quân Cảnh tiến vào trung tâm bão táp cũng chỉ có một con đường chết!” Vô Trần vội la lên.
Hắn cũng không muốn Diệp Viễn cứ như thế mà chết đi, như vậy thì phỏng chừng hắn sẽ không có khả năng thức tỉnh vào lần sau nữa.
Thiên Đạo của thế giới Tiên Lâm đã không thể chống đỡ được thời gian dài như vậy.
Nhưng mà, Diệp Viễn vẫn còn đang do dự.
“Diệp Viễn, nhanh đi! Tiếp tục chậm chạp thì không kịp nữa rồi!”
Bỗng nhiên Diệp Viễn cắn chặt hàm răng, thôi thúc nguyên lực và thể lực đến cực hạn, đâm thẳng vào trong gió lốc!
“Diệp Viễn, ngươi điên rồi à? Ngươi như vậy chính là đi tìm chết!” Vô Trần giận dữ hét lên.
Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn không hề lùi lại mà còn tiến tới trước, xuất phát về hướng bên trong của không gian bão táp.
Diệp Viễn không nói gì, ánh mắt của hắn vô cùng kiên định, tiến vào không gian bão táp không một chút sợ hãi.
Quy mô của không gian bão táp này rất lớn, Diệp Viễn đã bị phong bạo cuốn vào trong đó. Cho dù có trốn cũng chưa chắc có thể chạy được.
Lúc này quay đầu lại thì nguyên lực và thể lực cũng không nhất định có thể chống đỡ nổi đến lúc quay về điểm bắt đầu.
Vì lẽ đó, hắn lựa chọn đi tới!
Nếu đã đến nơi này rồi thì không còn đường để quay đầu nữa.
Nhìn trước nhìn sau, có khi bị chết càng nhanh hơn.
"Tên điên! Ngươi thật sự là một kẻ điên! Ngươi là kẻ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình! Một tên không biết trời cao đất rộng! Ngươi cho rằng ngươi khống chế Thiên Đạo thì có thể coi trời bằng vung sao? Ta cho ngươi biết, ở Thông Thiên Giới ngươi cũng chỉ là hạng giun dế thôi...”
Vô Trần rít gào ở trong đầu Diệp Viễn. Nhưng mà bất luận hắn nói cái gì thì Diệp Viễn cũng không rảnh để chú ý.
Hắn vẫn khư khư cố chấp đi về phía trước, thôi thúc nguyên lực cùng Thể lực đến cực hạn.
Năng lượng cuồng bạo giống như từng thanh đao nhọn sắc bén cắt chém cơ thể Diệp Viễn.
Rất nhanh, phòng ngự của hắn sắp không chống đỡ nổi.
Thân thể Diệp Viễn chịu đựng sự trùng kích cực lớn.
Diệp Viễn lập tức vận chuyển Phách Long Tái Sinh Quyết, điên cuồng chữa trị thương thế trong cơ thể.
Không gian bão táp càng ngày càng lạnh lẽo, điên cuồng tàn phá thân thể Diệp Viễn.