"Đá bay!”
Bỗng nhiên Thạch Đầu Nhân dẫn đầu kia hô lên một tiếng, nguyên một đám Thạch Đầu Nhân đều ngừng lại.
Sau đó lại thấy bọn chúng giống như làm ảo thuật, gỡ một tảng đá trên người xuống, đưa tay ném về phía đám người Diệp Viễn.
Một cỗ chấn động đáng sợ từ phía sau truyền đến, Diệp Viễn chỉ đành phải dừng bước lại để ứng chiến.
Hơn mười tảng đá giống như mũi tên phá không mà gào thét bay tới.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, Tru Tà Kiếm ngang nhiên hiện ra nơi tay.
“Nộ Kiếm Hỏa Liên!”
“Đinh đinh đinh...”
Từng âm thanh kim loại va chạm truyền đến, Tru Tà Kiếm giao kích với những hòn đá kia xẹt ra những tia lửa kịch liệt.
Thân hình Diệp Viễn đã bị va chạm cực mạnh cho nên trượt về sau mấy trăm trượng mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Cho dù thân thể hắn cường hãn, thì lòng bàn tay cũng bị chấn đến mức run lên.
Chỉ một chút chậm trễ này thôi mà bốn người đã bị mười tên Thạch Đầu Nhân chặn mất đường đi.
“Lục Nhi, tiến vào Hạo Thiên Tháp.” Diệp Viễn nói.
Tuy rằng không cam lòng nhưng Lục Nhi cũng biết, trận chiến này đã không phải là nơi để nàng cùng tham chiến được rồi.
Sau khi thu Lục Nhi vào Hạo Thiên Tháp, Diệp Viễn nói với Ly Nhi cùng Bạch Quang: “Các ngươi, mỗi người hai tên, còn lại cứ giao cho ta! Không được ham chiến, một khi có cơ hội thì lập tức chạy ngay!”
“Nhân loại vô tri, ngươi cho rằng các ngươi còn có cơ hội chạy trốn hay sao?” Người đá nói.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, nói với Thạch Nhân: “Chúng ta chỉ là dọc đường ngang qua, cũng không có ý mạo phạm, vì sao các hạ lại đuổi theo không bỏ?”
Thạch Nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhân loại không có một ai tốt! Hãy bớt nói nhảm, nạp mạng đi!”
Dường như Thạch Nhân có oán hận rất lớn đối với Nhân loại, căn bản không cần nói lý lẽ, trực tiếp động thủ.
Những Thạch Nhân kia ra quyền như gió, nguyên một đám đều có lực lượng pháp tắc thần đạo.
Thậm chí, Diệp Viễn còn hoài nghi những tên này ở niên đại thần đạo, phải chăng thật sự là cường giả Thần Cảnh hay không!
Nhưng mà, thực lực của mười tên Thạch Đầu Nhân này, hiển nhiên tên đứng đầu là kẻ có thực lực mạnh nhất.
Những tên khác, thực lực yếu kém hơn hắn một bậc.
Nếu như mỗi một tên đều lợi hại như vậy thì chỉ sợ Ly Nhi cùng Bạch Quang khó nắm được phần thắng.
Mặc dù chỉ có hai tên nhưng hai người bọn họ muốn ứng phó cũng phải cố gắng hết sức.
Đáng chết chính là, phòng ngự của mấy tên này thật sự quá biến thái rồi, ngay cả khi bị Diệp Viễn đánh một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng cũng gần như chỉ là bị đánh té ngã trên mặt đất.
Mấy tên kia chỉ vặn vẹo vài cái, sau đó lại giống như không hề có việc gì mà tiếp tục lao vào chiến đấu.
Kim quang trên người Diệp Viễn chuyển động, dựa vào lực lượng thân thể mà kịch chiến với sáu tên Thạch Đầu Nhân, trong lúc nhất thời không phân được cao thấp.
Tuy rằng những Thạch Đầu Nhân này mạnh, nhưng cũng không cách nào đột phá được cực hạn của thần đạo.
Diệp Viễn hôm nay đã cách với đại viên mãn ngày càng gần rồi, cả cái Thần Vực này, có thể nói thực lực của hắn đã gần bằng với Phương Thiên.
Nhưng theo tình huống này, bản thân hắn thì không có gì, nhưng Ly Nhi cùng với Bạch Quang lại ở vào thế khó trụ vững được.
“Không được rồi, phải nghĩ biện pháp rời đi, nếu tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn chúng đánh thành thịt vụn.”
Trong nội tâm Diệp Viễn nghĩ thầm, bỗng nhiên niệm Đại Na Di một cái, đi đến bên người Ly Nhi.
“Ly Nhi, đi đến phía trước chờ ta!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn cũng đánh ra hai chưởng, hai đạo Bàn Long Phá Thiên Chưởng dâng lên trực tiếp đánh bay hai tên Thạch Đầu Nhân ra ngoài.
Ly Nhi cùng Diệp Viễn đã sớm không cần phải trao đổi quá nhiều, ngầm hiểu ý nhau nên thoáng một cái thả người nhảy ra ngoài.
“Bạch Quang!”
Diệp Viễn hét lớn một tiếng, Bạch Quang cũng ngầm hiểu ý.
Chỉ thấy hắn đột nhiên gào thét một tiếng, oanh ra một quyền.
“Liệt Hổ Thiên Bá Quyền!”
Một đạo hư ảnh Bạch Hổ đáng sợ hiện ra, đẩy lui hai tên Thạch Đầu Nhân hơn mười bước.
Mượn lực phản chấn, thân hình Bạch Quang nhanh chóng lướt đi, đuổi theo Ly Nhi đã rời khỏi cuộc chiến trước đó.
Đây hết thảy đều là phát sinh với tốc độ ánh sáng, những người đá kia còn chưa kịp đuổi theo thì lại nghe một tiếng Long ngâm ngút trời!
“Long Thần Chi m!”
Diệp Viễn xuất ra đòn sát thủ, trong mảnh phạm vi này không khác gì một đòn công kích!
Thân hình mười tên Thạch Đầu Nhân lúc này lập tức cứng lại, lạnh run!
Những tên Thạch Đầu Nhân này quả thực là không chê vào đâu được, bất luận là võ kỹ nguyên lực hay là võ kỹ Luyện Thể dường như đều không có hiệu quả đối với bọn chúng.
Chỉ có Long Thần Chi m nghiền nát hết thảy này mới có thể có tác dụng với bọn chúng!
“Oành... Rầm rầm...”
Thân thể của mấy tên Thạch Đầu Nhân kia hoàn toàn là do đá tạo thành, thế nhưng vào lúc này những tên Thạch Đầu Nhân cũng bị tan vỡ!
“Oành!”
Rốt cuộc, có một tênThạch Đầu Nhân không chịu nổi uy lực của Long Thần Chi m, cả người ầm ầm sụp đổ, trực tiếp bị giải thể!
“Rầm rầm...”
Nguyên một đám Thạch Đầu Nhân cứ như vậy mà bị Long Thần Chi m giải thể, ngay cả tên mạnh nhất kia cũng không ngoại lệ.
Một hơi, hai hơi!
Mười tên Thạch Đầu Nhân, toàn bộ đã bị Long Thần Chi m chấn thành từng đống đá vụn.
“Vù vù...”
Diệp Viễn thở phì phò từng ngụm một, toàn thân đau nhức, có cảm giác như cùng lúc bị đánh úp lại.
Không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn thật sự không muốn vận dụng võ kỹ này.
Lợi hại thì lợi hại, chỉ là di chứng sau khi sử dụng cũng vô cùng thống khổ.
Lúc này, hắn thầm muốn tìm một chỗ đó ngủ một giấc cho thật đã.
Hắn nhìn thoáng qua mấy đống đá vụn kia, đang định rời đi thì ngay lúc đó lại biến sắc.
Những đống đá vụn kia, bắt đầu chuyển động!
“Sưu sưu sưu...”
Dưới vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Diệp Viễn, mấy tên Thạch Đầu Nhân kia lại lần nữa liều mình cùng nhau tiến lên!
Mấy thứ này, chẳng lẽ là thân thể bất tử?
Long Thần Chi m của hắn, ngay cả Thiên Ma Thần Nguyệt Cơ cũng đều có thể đánh chết, vậy mà lại chấn không chết được những Thạch Đầu Nhân này!
“@# $ $%%...”
Diệp Viễn nhịn không được mà sổ ra một câu nói tục, kéo lấy thân hình mỏi mệt chạy nhanh khỏi nơi này.
Chờ đến lúc mấy cái thứ này chắp vá nguyên vẹn thì hắn muốn chạy cũng không thoát.
Phía trước, Ly Nhi cùng Bạch Quang đang đứng chờ Diệp Viễn, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Diệp Viễn thì vội vàng đi lên đỡ lấy hắn.
“Đại ca, như thế nào rồi? Đến Long Thần Chi m cũng đều sử dụng rồi, những tên to con kia hẳn là đều đã bị chấn nát rồi chứ?” Bạch Quang cười nói.
Diệp Viễn im lặng một lúc, nói: “Đi mau! Còn không đi nữa thì không kịp đâu!”
Lời của Diệp Viễn khiến cho sắc mặt của hai người đại biến.
Hiện tại Diệp Viễn đã như thế này rồi thì bọn họ làm sao còn là đối thủ của mười tên Thạch Đầu Nhân kia nữa chứ?
Lập tức, không một chút do dự nào vội vàng mang theo Diệp Viễn chạy trốn.
“Đại ca, cái này... đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?” Bạch Quang nghi hoặc khó hiểu nói.
Sắc mặt Diệp Viễn hết sức khó coi, nói ra một lượt chuyện phát sinh vừa rồi, hai người đều cùng im lặng một hồi.
Những tên Thạch Đầu Nhân cũng không khỏi quá biến thái đi?
“Đại ca, phía trước có một mảnh rừng hoa đào!” Bạch Quang bỗng nhiên nói.
“Đi vào!” Diệp Viễn không chút do dự, trực tiếp phân phó cho Bạch Quang tiến vào rừng hoa đào.
Nhưng mà, điều thần kỳ chính là, Thạch Đầu Nhân vẫn luôn đuổi theo không bỏ, nhưng sau khi thấy bọn họ tiến vào phiến rừng hoa đào kia lại không tiếp tục đuổi theo nữa!
“Thạch Dũng đại nhân, tên nhân loại này mạnh thật! Cái tiếng ngâm kia, vậy mà lại có thể giải thể được chúng ta!” Một tên Thạch Đầu Nhân nói với tên đầu lĩnh kia.
Thạch Dũng nói: "Tên nhân loại này có chút không tầm thường! Vừa rồi cái kia tiếng ngâm kia hình như là Long Thần Chi m trong truyền thuyết! Kỳ quái, hắn rõ ràng là một tên nhân loại, vì sao lại có được võ kỹ chí cao của Long tộc? Mà thôi, bọn hắn đã tiến vào cái phiến rừng hoa đào này, khẳng định sẽ đi ra không được rồi, không cần phải xen vào chuyện của bọn hắn nữa, chúng ta trở về đi. Gần đây, bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch xảy ra không ít dị động, sợ rằng Tộc trưởng cũng sắp thức tỉnh rồi.”