Vừa mới ra khỏi Vạn Bảo Lâu thì Diệp Viễn liền bị hai người Trương Thuận chặn lại.
Diệp công tử, ngươi đi hơn một tháng khiến chúng ta tìm người thật vất vả. Trương Thuận cười khổ nói.
Mặc dù Diệp Viễn trong lòng biết rõ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Các ngươi tìm ta làm gì? Ta thấy tu luyện thất của Vạn Bảo Lâu rất tốt nên ở đó tu luyện một thời gian thôi mà.”
Trương Thuận sững sờ, nói: “Tu luyện ư?”
“Một kẻ thần hải bị tốn thương nhưng ngươi thì tu luyện làm gì? Đừng có tỏ ra mình là người nguy hiểm như vậy có được không!”
Diệp Viễn cười mà không nói, tu luyện đan đạo không phải là tu luyện sao?
Trương Thuận cười khan nói: “Ha ha, chuyện là như thế này, đại tiểu thư bị bệnh nặng, không ăn uống được gì. Nhị tiểu thư nói quan hệ của công tử với nàng ấy rất tốt cho nên tìm ngươi trở về để chăm sóc, biết đâu bệnh tình của đại tiểu thư lại đỡ hơn cũng nên!”
Hai người bọn họ cảm thấy, mình chờ đợi lâu như vậy mà đến bây giờ Diệp Viễn mới đi ra ngoài, khả năng cao là hắn đã phát hiện ra điều gì đó, cho nên mới nói dối, mục đích là lừa Diệp Viễn trở về rồi tính tiếp.
Trên đường bây giờ đang có rất nhiều người qua lại, không tiện để ra tay với hắn.
Mà thật ra cũng không phải là lừa Diệp Viễn.
Bởi vì Lương Uyển Như đúng là sắp chết thật.
Quả nhiên, nghe thấy thế, sắc mặt của Diệp Viễn trầm xuống nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Thuận trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, nói: “Trương mỗ cũng không biết chuyện gì, chỉ là đại tiểu thư trong thời gian này tinh thần càng ngày càng uể oải, cơm nước cũng không chịu ăn. Hiện tại thì đang nằm liệt giường.”
Diệp Viễn nhướng mày nói: “Đi thôi, trở về Lương gia.”
Diệp Viễn dẫn đầu đi trước, hai người Trương Thuận nhìn nhau, trong lòng mừng thầm.
Nhưng mà Trương Thuận phát hiện thấy, có một gia hỏa quần áo rách nát, râu ria xồm xoàm, ôm một thanh kiếm đang từ từ đi theo phía sau bọn hắn.
Trong lòng Trương Thuận trầm xuống, hắn không thấy rõ được thực lực của gã này.
Vạn Bảo Lâu cách Lương gia không xa, Diệp Viễn tăng thêm tốc độ, rất nhanh đã tiến vào Lương gia. Trương Thuận phát hiện nam tử ôm kiếm kia cũng muốn theo vào, hắn bèn tiến lên ngăn lại đối phương.
“Huynh đệ, nơi này chính là phủ đệ của Lương gia, mong ngươi dừng bước.”
Nam tử ôm kiếm giống như chưa nghe thấy lời hắn nói, đi thẳng vào. Sắc mặt Trương Thuận trầm xuống. Hắn ra hiệu với đồng bạn, chuẩn bị động thủ.
Nhưng mà bọn hắn vừa ý nghĩ này, thì thấy hai đạo kình phong gào thét mà tới. Ánh mắt của bọn chúng ngưng lại, thân hình thì đứng yên không động đậy. Hai sợi tóc từ từ rơi xuống, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng cả hai.
Kiếm nhanh thật!
Cả hai đều không nhìn rõ nam tử thô kệch này ra tay lúc nào nữa. Không chút nghi ngờ, một kiếm lúc nãy chỉ cần sâu thêm mấy phần thì đầu lâu họ chắc chắn đã chuyển nhà rồi.
Trong lúc đang ngây người, thì nam tử ôm kiếm đó đã cùng Diệp Viễn đi vào trong.
“Tiền bối, Uyển Như ở đâu?” Diệp Viễn trầm giọng hỏi.
“Ở địa lao phía hậu viện, ta dẫn ngươi đi.” Vô Trần nói.
Dưới sự chỉ dẫn của Vô Trần, Diệp Viễn rất nhanh đã tìm ra lối vào địa lao. Trông coi địa lao đều là phàm nhân, Diệp Viễn dùng một quyền đã đánh bay bọn hắn.
Tại bên trong địa lao, Diệp Viễn tìm thấy thân hình tiều tụy của Lương Uyển Như. Hai mắt của nàng trũng sâu, đôi môi tím tái, hiển nhiên là bị trúng độc lâu ngày. Nhưng khi nàng nhìn thấy Diệp Viễn, trong ánh mắt tro tàn liền lóa lên ánh sáng.
Diệp Viễn đau lòng, cô nương hiền lành như thế, sao lại bị đối xử bất công thế này.
Hắn ngồi xuống bên giường, nhẹ nói: “Theo ta đi được không? Nơi này đã không còn đáng để ngươi lưu luyến nữa.”
Trong ánh mắt Lương Uyển Như lộ vẻ giãy giụa, cuối cùng sau đó nàng gật đầu. Diệp Viễn than thở một tiếng, đến lúc này rồi mà nàng vẫn còn một chút lưu luyến. Hắn đưa tay ôm lấy Lương Uyển Như rồi mang nàng đi ra bên ngoài.
La Kiếm giống như cái bóng, không nhanh không chậm theo sau lưng Diệp Viễn.
“Diệp Viễn ta hôm nay nợ mắc ngươi một lần.” Lúc đi ngang qua La Kiếm, hắn nói.
La Kiếm không trả lời, cũng không có biểu hiện gì, vẫn đi theo sau hắn.
Vừa ra khỏi cửa, đã có một đám người vây quanh cửa vào địa lao. Hai người đứng đầu là phu thê Lương Minh Vũ.
“Diệp Viễn, tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này. Nữ nhi của ta cứu, vậy mà ngươi dám lấy oán trả ơn, đả thương hộ vệ của Lương gia chúng ta.” Lương Minh Vũ quát lên.
Diệp Viễn nhìn về phía hắn, hàn quang trong mắt lóe lên.
Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng Lương Minh Vũ này, đúng là cả cầm thú cũng không bằng.
“Ha ha, ta nói có sai đâu? Không khéo lần thú triều trước cũng là do tiểu tử này giở trò! Hắn say mê sắc đẹp của ả tiện tỳ đó nên mới cố ý dẫn thú triều tới để làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng nên!” Vương Phiên Nhiên ở một bên châm thêm dầu vào lửa, nói.
Lương Minh Vũ nhíu mày, hắn rất mẫn cảm đối với hai chữ “tiện tỳ” này. Nữ nhi của hắn là tiện tỳ, vậy thì hắn là gì đây.
Nhưng bây giờ chưa phải là lúc để so đo những chuyện này.
Diệp Viễn phát hiện, không thể nào nói lỹ lẽ với những người trong nhà này. Sinh ra ở một gia đình như vậy mà Lương Uyển Như vẫn có thể duy trì được bản tâm thì đúng là không dễ dàng gì.
“Lấy oán trả ơn? Lòng lang dạ thú ư? Uyển Như tiểu thư đã cứu ta, đó là ta mắc nợ nàng. Có ngày ta sẽ trả lại. Nhưng còn các ngươi thì liên quan gì đến ta?” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Nực cười! Uyển Như là nữ nhi của ta, nàng cứu ngươi cũng chính là Lương gia đã cứu ngươi! Ngươi không biết trả ơn thì thôi, lại còn dám bắt cóc Uyển Như đi! Ngày hôm nay ngươi đừng hòng bước ra khỏi cổng Lương gia chúng ta.” Lương Minh Vũ lạnh lùng quát lên.
Diệp Viễn cười, mở miệng nói: “Trả ơn ư? Không biết nếu như ta đem thuật Ngự Thú giao ra thì có đủ làm hài lòng các ngươi không?”
Nghe nói tới ba chữ “thuật Ngự Thú”, ánh mắt hai người Lương Minh Vũ đều sáng lên, tâm trạng đều trở nên kích động.
Nhưng lòng dạ của Lương Minh Vũ rất thâm sâu, hắn đâu dễ dàng thể hiện lòng tham của mình ra bên ngoài.
“Hừ! Ngươi đừng vờ vịt nữa! Ngươi xâm nhập vào Lương gia, bắt cóc Uyển Như, tội này không thể tha thứ! Ngươi nhanh thả Uyển Như xuống, khoanh tay chịu trói, bản gia chủ ta sẽ khoan hồng, tha mạng cho ngươi!” Lương Minh Vũ xấu bụng nói.
Diệp Viễn cười mà giống như không cười, nhìn hắn một cái, nói: “Lương gia chủ, ngươi đúng là kẻ vừa ăn cướp vừa la làng! Hôm nay không những bản thiếu muốn đi ra ngoài mà còn muốn mang theo Uyển Như đi cùng. Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ thử đến mà ngăn cản!”
Dứt lời, Diệp Viễn ôm lấy Lương Uyển Như rồi đi thẳng ra ngoài.
“Ha ha, tiểu tử phế vật, nói lớn mà không biết ngượng. Ngươi cho rằng, dựa vào kẻ ở phía sau ngươi là có thể xông ra ngoài? Ngươi cũng quá cũng quá coi thường thực lực Lương gia chúng ta đi!”
Lương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt lập tức có mười mấy người bao vây Diệp Viễn cùng La Kiếm lại. Từ khí tức của những người này phát ra cũng thấy được, bọn họ đều là cường giả Động Huyền sơ kỳ.
“Vút vút vút...”
Mười mấy thân ảnh cùng lúc lao về phía Diệp Viễn, hiển nhiên không hề cho La Kiếm có cơ hội cứu người.
Đúng lúc này, mười mấy đạo kình phong bỗng nhiên lướt qua làm tất cả mọi người đều cảm thấy hoa mắt.
“Xoẹt xoẹt xoẹt...”
Huyết quang tung tóe khắp nơi.
Mười mấy đạo thân ảnh, bị mười mấy đạo kình phong này trực tiếp hất tung ra bên ngoài.
Con ngươi của Lương Minh Vũ đột nhiên co lại, hắn không dám tin nhìn vào La Kiếm, hoảng sợ nói: “Tật Phong Kiếm!”
“Ngươi... ngươi là La Kiếm của Vạn Bảo Lâu!”
La Kiếm rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài, nhưng danh tiếng Tật Phong Kiếm của hắn lại như sấm bên tai. Hắn vừa ra tay, Lương Minh Vũ đã nhận ra ngay.
Kiếm nhanh như vậy, ngoài La Kiếm ra thì còn có thể là ai nữa?
“Diệp Viễn là luyện dược sư khách khanh của Vạn Bảo Lâu chúng ta, kẻ nào dám động đến hắn, thì kẻ đó chính là địch thủ của thanh kiếm trong tay ta đây!” Lần đầu tiên La Kiếm lên tiếng.