"Ha ha, thực lực của các ngươi quả thật không tệ, cũng không khiến cho ta quá mức buồn chán. Hiện tại, có thể tiễn các ngươi lên đường được rồi."
Tiếng của Diệp Viễn chầm chậm vang lên, thổi lên hồi chuông báo tử cho đội quân trăm người.
Chỉ thấy thân hình của Diệp Viễn dần dần mơ hồ, bọn hắn lại không nhìn ra quỹ tích di chuyển của Diệp Viễn.
Quá nhanh.
Diệp Viễn đột phá đến Khuy Thiên trung kỳ, thực lực lập tức tăng vọt một mảng lớn.
Lúc đầu những binh sĩ ma tộc còn có thể chống lại một chút, bây giờ lại không thể chịu nổi một kích.
Trên mặt Bách phu trưởng lộ ra vẻ kinh sợ, không để ý đến thuộc hạ của mình, thân hình khẽ động, lao về phía xa.
"Ha ha, chạy sao?"
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, thân hình hóa thành một làn khói nhẹ, đến tiếng kêu thảm mà Bách phu trưởng cũng không thể phát ra, trực tiếp bị giết chết.
Với những người đang bỏ chạy còn lại thì Diệp Viễn cũng hoàn toàn không cho bọn hắn cơ hội, kiếm nhanh như gió, đội quân trăm người kia đã bị tiêu diệt sạch sẽ chỉ trong chớp mắt.
Đúng lúc này, một phi thuyền chậm rãi đi tới.
Trên phi thuyền, có một người đúng lúc nhìn thấy Diệp Viễn tàn sát trăm người kia, quát to: "Ngươi đang làm gì thế? Nhân loại, ngươi muốn chết sao."
Khí thế của người đến cực kì cường đại, đúng là một cường giả ma tộc có cảnh giới Quy Khư, chỉ sợ là tướng lĩnh có cấp bậc không thấp.
Diệp Viễn ung dung nhìn đối phương, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, nói: "Người muốn chết... là các ngươi."
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người ở trên phi thuyền, Diệp Viễn chợt bước về phía trước một bước.
Lúc này Diệp Viễn đã đứng ở bên cạnh vách núi, nếu tiến thêm một bước, thì sẽ rơi vào bên trong rãnh trời.
"Hắn muốn làm gì? Lẽ nào hắn biết mình trốn không thoát, muốn tự sát sao?"
"Nhân loại này không phải là kẻ ngu chứ, lại muốn nhảy núi tự sát."
"Ôi, nhìn cảnh này tim ta cứ đập thình thịch, hắn sắp ngã kìa, mau ngã đi."
...
Nhưng mà, sự thực cũng không giống như bọn họ nghĩ.
Diệp Viễn giẫm cực kì chắc, như giẫm trên đất bằng.
Cứ như vậy, Diệp Viễn đạp không bay lên.
Tròng mắt của tất cả chiến sĩ Ma tộc đều muốn rớt ra ngoài, nhìn một màn này mà không dám tin.
Nhân loại này có thể Đạp Không Phi Hành?
Đùa gì thế.
Dưới chân có lực hút mạnh mẽ như vậy, lại có người có thể Đạp Không Phi Hành.
"Không ổn. Hắn... hắn muốn làm gì?"
Tướng lĩnh Quy Khư Cảnh kia đột nhiên giật mình tỉnh lại, hắn phát hiện, hiện tại dường như không phải thời điểm để khiếp sợ.
Diệp Viễn đạp không mà đến, rốt cuộc là muốn làm gì?
"Giết hắn. Đừng cho hắn tới gần phi thuyền. Ngàn vạn lần không được để cho hắn tới gần phi thuyền."
Trong thanh âm của tướng lĩnh Quy Khư Cảnh lộ ra tia sợ hãi.
Hắn dùng hết toàn bộ lực đạo đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.
Một chưởng của cường giả cảnh giới Quy Khư hiển nhiên có uy lực vô cùng đáng sợ.
"Vù."
Thân hình Diệp Viễn đột nhiên hạ xuống, trực tiếp né tránh một chưởng này.
"Người đâu? Hắn đi đâu rồi?"
"Lẽ nào... Ngã chết rồi?"
"Ha ha ha… đại nhân Lợi Không uy vũ. Tiểu tử kia còn muốn giở trò xấu, bây giờ xem hắn làm sao giở trò xấu được."
"Két két két két "
Lời còn chưa dứt, trên phi thuyền xảy ra chấn động kịch liệt, nghiêng hẳn về một bên, khiến cho tất cả ma tộc đều đứng không vững.
"Xảy… Xảy ra chuyện gì? Tại sao phi thuyền lại bị nghiêng?"
"Chết tiệt. Là tiểu tử nhân loại kia, hắn… hắn muốn làm lật phi thuyền."
"Không có khả năng. Phi thuyền này được chế tạo từ Ám Kim Trọng Thiết, đến cường giả Quy Khư Cảnh còn không đẩy được, hắn chỉ là một võ giả Khuy Thiên Cảnh, làm sao có thể lật được phi thuyền?"
"Cứu... cứu mạng. Ta... ta còn chưa muốn chết."
...
Trên phi thuyền, khắp nơi đều là tiếng hét tuyệt vọng chói tai.
Đối với những binh sĩ Ma tộc này mà nói thì hiện tại nhất định là tận thế.
Phía bên kia, nơi mà đám binh sĩ Ma tộc không nhìn thấy, trên người Diệp Viễn nổi lên từng đạo kim quang, đồng thời phát ra một cỗ trọng lực.
Phi thuyền to lớn này một lần nữa nghiêng xuống thêm một chút.
"Ha."
Diệp Viễn hét lớn một tiếng, dụng hết toàn lực, phi thuyền liền bị đẩy thành một góc 90 độ.
"A. A. A."
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, từng binh sĩ Ma tộc điên cuồng hét ầm lên.
Phi thuyền vừa nghiêng, lực hút khủng bố kia trực tiếp hút những binh sĩ Ma tộc kia vào vực sâu vạn trượng.
Mặc cho bọn hắn kêu thảm thiết như thế nào, cũng không thể giúp ích được gì.
Ngay cả vị tướng lĩnh Quy Khư Cảnh kia cũng nhanh chóng rơi vào vực sâu, rất nhanh biến mất không thấy nữa.
Diệp Viễn đứng ở trên phi thuyền, lạnh lùng nhìn một màn này.
Nơi này ở phía trên rãnh trời, Diệp Viễn giống như cá bơi trong nước, mà những binh sĩ Ma tộc này, giống như một đám vịt trên cạn.
Mặc cho cảnh giới của ngươi cao tới đâu, thực lực có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một con đường chết.
Diệp Viễn kiên trì chờ một lát, quả nhiên lại có một cái phi thuyền tới.
Hai bờ sông cách nhau cực xa, đến thị lực của cường giả thần đạo thì cũng nhìn không rõ tình hình bên kia.
Cái phi thuyền này được chế tác rất thô sơ, một chuyến chỉ có thể đưa tới, lúc trở lại thì cần phát động trận pháp, tính cơ động cực kém.
Chỉ cần bị chặn đứng ở giữa không trung là sẽ trở thành cừu con chờ bị làm thịt.
Công dụng của loại phi thuyền này cực ít, nếu không có trọng lực lớn như thế này thì căn bản là không có đất dụng võ.
Hơn nữa Ma tộc vội vã đưa nó gia nhập chiến trường, căn bản cũng không kịp mở rộng công năng.
Thế là, Diệp Viễn được lợi.
Diệp Viễn ở rãnh trời há miệng chờ sung, qua thời gian nửa ngày, tổng cộng lật tung năm cái phi thuyền.
Trong thời gian đó đến có ba cao thủ cảnh giới Quy Khư.
Bọn hắn cưỡi trên phi thuyền thì căn bản là cừu con đợi bị làm thịt, không có sức đánh trả.
Nếu như phi thuyền nghiêng, lực hút khủng bố kia ngay lập tức sẽ kéo bọn họ vào vực sâu.
...
Khuôn mặt Tu Liệt trầm như nước, cả người có vẻ nôn nóng bất an.
"Bọn hắn đang làm cái gì? Người ở phía sau vì sao còn chưa tới." Trong rừng rậm, Tu Liệt gầm hét lên.
Phía trước chính là cổng phía Bắc của thành Tịch Vũ, bọn hắn luôn ẩn nấp trong rừng rậm, đợi thời cơ công thành.
Chỉ là như bọn hắn tính toán, thành Tịch Vũ quả nhiên đã tăng mạnh phòng ngự ở bắc thành.
Lúc này, một sĩ binh chạy tới cực nhanh, quỳ gối trước mặt Tu Liệt nói: "Đại nhân, đội quân trăm người của bách phu trưởng Đồng Hoài đã không rõ tung tích, thuộc hạ đứng bên vách đá chờ thật lâu nhưng đến một cái phi thuyền cũng không thấy."
"Ngươi nói cái gì." Sắc mặt Tu Liệt biến đổi, quát lạnh.
Không riêng gì Tu Liệt, sắc mặt từng đại tướng bên cạnh hắn đều trắng bệch như một tờ giấy.
Tin tức này, đối bọn hắn mà nói đơn giản là tai hoạ đột ngột.
Không có phi thuyền, chẳng khác nào là chỉ có một mình bọn hắn.
Mặc dù có thể đi vòng ở trong rừng rậm, thế nhưng căn bản rừng rậm thế này không thích hợp quân đội quy mô lớn như bọn hắn tiến lên.
Trong rừng rậm có mãnh thú cực kỳ cường đại, một khi kinh động bầy thú thì sẽ dẫn phát thú triều, lúc đó bọn hắn một người đều đừng mong chạy thoát.
Cho nên, ở khu vực Lăng Phong tuần tra thì ngẫu nhiên có thể đụng phải tiểu đội Ma tộc quy mô nhỏ, chứ chẳng bao giờ gặp phải đại quân ma tộc cả.
"Hai gian tế kia đã chết, lẽ nào ở gần đây còn có cường giả của nhân tộc mai phục? Không có khả năng. Trong vòng năm mươi dặm đều đã được lục soát một lần, căn bản không có người khác. Cuối cùng là ai làm? Coi như là bọn người Đồng Hoài đụng phải cường giả cảnh giới Quy Khư thì cũng không thể đến một người cũng không chạy thoát chứ?"
Trong đầu Tu Liệt trống rỗng, không biết đang phát sinh ra chuyện gì.