Trên tường thành, mấy vạn quân sĩ nhìn lên phía trên cổng thành, vô cùng vui mừng.
Quách Xương Minh nhìn xung quanh bốn phía và cao giọng nói: “Trong trận chiến lần này, các tướng sĩ đã nhiều lần dùng cả tính mạng của mình để đánh tan quân địch, bản tướng quân vô cùng tự hào về các ngươi.”
“Đại tướng quân thật dũng mãnh.”
“Đại tướng quân thật dũng mãnh.”
“Đại tướng quân thật dũng mãnh.”
Toàn bộ binh lính đồng thanh hô to, tiếng hô vang vọng làm rung chuyển cả đất trời.
Xem ra mỗi người bọn họ kể cả Quách Xương Minh đều vô cùng kích động.
Trận chiến này, sinh hay tử chỉ chớp mắt đã khác, chậm một bước nữa thôi là cả tòa thành sẽ bị phá hủy, nhà tan cửa nát.
Quách Xương Minh cười nói: “Các tướng sĩ thật dũng mãnh, hỡi các con của ta. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tam quân sẽ được hưởng công lao xứng đáng. Nhưng trong trận chiến này, người có công lớn nhất chính là người đang đứng bên cạnh ta đây. Có lẽ có rất nhiều người trong số các ngươi không biết đến người này. Nhưng các ngươi phải biết rằng, đây là người đầu tiên phát hiện ra Ma tộc xâm lấn vào thành của chúng ta từ Hoán Ma Lĩnh, cũng chính là người đã mang quân tiếp viện từ thành Khang Định đến tiếp sức cho chúng ta để lật ngược tình thế. Người đó chính là Lăng Phong.
Lăng Phong đứng bên cạnh Quách Xương Minh, trông vẻ lo lắng không yên.
Hắn cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng, không quen khi đứng trước cả vạn người thế này.
“Đại nhân, mạt tướng cũng chẳng dám kể công, vốn dĩ người có công lớn nhất trong trận chiến này không phải ta.” Lăng Phong lấy hết can đảm nói.
Quách Xương Minh còn tưởng rằng Lăng Phong đang khiêm tốn nên vỗ vai hắn rồi cười nói: “Haha, công lao của ngươi thì chính là của ngươi, không ai có quyền được cướp đoạt. Nếu không phải ngươi phái người truyền tin đến thì Bắc thành đã bị phá hủy từ lâu rồi. Ngay cả bản tướng quân đây cũng phải chôn thây ở nơi này. Suy cho cùng, ngươi cũng là người đã bảo vệ non sông đất nước của chúng ta.”
Lăng Phong thấy Quách Xương Minh nói nghiêm túc như vậy thì càng thêm phần sợ hãi, vội vàng nói: “Trận chiến này thực sự không phải là công lao của mạt tướng. Mà là... là của một người khác. Nếu như không có người đó thì tiểu đội của thần đã bị tiêu diệt ở ngay Hoán Ma Lĩnh và sẽ không thể trở về đây báo tin được nữa.”
Quách Xương Minh nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Có người khác nữa ư? Người đó là ai?”
Lăng Phong trả lời: “Là Diệp Viễn, là một người của Nhân tộc đi ngang qua Hoán Ma Lĩnh…”
Lăng Phong đã kể lại hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, tất cả những người nghe được đều há hốc mồm không thể tin nổi.
Diệt tiểu đội của ma tộc, rơi xuống vực không chết, chặn cả đường lui của Ma tộc để cho Lăng Phong có thể quay về cầu viện trợ. Mọi người sau khi nghe xong hàng loạt những sự việc xảy ra thế này đều cảm thấy đây giống như huyền thoại vậy.
“Thần vốn nghĩ là một cao thủ nào đó của Nhân tộc âm thầm ra tay cứu giúp chúng ta, nhưng sau đó càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm. Chỉ e rằng người đã giết chết năm tên đội trưởng của Ma tộc chỉ trong nháy mắt chính là Diệp Viễn. Hơn nữa lúc thần rời khỏi đó đã nghĩ rằng quân cứu viện sẽ không thể đến kịp, thế nhưng hắn lại cam đoan với thần là chắc chắn có thể đến kịp.” Lăng Phong cũng nói ra hết những suy đoán của mình.
Quách Xương Minh lúc trước vẫn còn đang suy nghĩ, không hiểu vì sao mười vạn đại quân của Ma tộc lại có thể biến thành ba vạn trong nháy mắt.
Nhưng sau khi nghe Lăng Phong nói vậy, Quách Xương Minh dường như đã bừng tỉnh.
Lúc này Vương Dật Phong đột nhiên lên tiếng: “Đại nhân, nghe Lăng Phong nói như vậy, thần cũng cảm thấy vô cùng kì lạ. Thực ra ngày đầu tiên khi Ma tộc tấn công Bắc thành thì tình hình đã vô cùng nguy cấp rồi. Bọn chúng đã nhảy lên tường thành mấy lần, nhưng những binh sĩ đó của Ma tộc đều vô cùng yếu ớt, vừa chém một phát đã ngã xuống. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà chúng ta mới có thể trụ qua được mấy ngày. Sau đó Tu Liệt cũng đã cho quân tấn công và các thống lĩnh đó cũng đã xông lên đến tường thành, nhưng hậu quân của bọn chúng hình như đã xảy ra một trận hỗn loạn nên mới không có thời cơ để xâm lấn.”
Lăng Phong cũng tiếp lời: Khi thần ở hậu quân của Ma tộc cũng đã nhìn thấy nỏ của Ma tộc bị phá hủy, không ít người của hậu quân đã chết nhưng lại không hề thấy quân coi giữ thành Tịch Vũ.”
Hai người họ càng nói càng khiến Quách Xương Minh sợ hãi.
Tất cả những việc này nghe có vẻ như không thể xảy ra được, nhưng kết cục của sự việc đã phát triển đến nước này thì lại vô cùng hợp lý.
Nhưng chỉ một võ giả Khuy Thiên Cảnh lại có thể chi phối cả một cuộc chiến của hơn mười vạn người hay sao?
Việc này... không phải được phóng đại lên đấy chứ?
“Diệp Viễn này rốt cuộc là thần thánh phương nào, những việc này thực sự là do một người làm ra sao?”
“Một mình hắn chi phối cả một cuộc chiến. Chuyện này ngay cả tướng Quách Xương Minh cũng không tài nào làm được.”
“Diệp Viễn này chắc chắn là do Thượng đế phái đến để cứu chúng ta.”
“Lăng Phong nói tên Diệp Viễn này chỉ có cảnh giới Khuy Thiên, chẳng lẽ một người như hắn lại giết được vào hậu quân của Ma tộc? Tên tiểu tử này... có ba đầu sáu tay ư?”
Cả đám tướng sĩ cùng truyền tai nhau, bàn tán vô cùng sôi nổi về vị anh hùng trước giờ chưa từng gặp mặt nhưng lại nghĩa hiệp ra tay cứu giúp bọn họ thế này.
Quách Xương Minh hít sâu một hơi rồi nói: “Lăng Phong, không phải bản tướng quân không tin ngươi, nhưng những chuyện mà ngươi nói thực sự quá sức tưởng tượng của ta. Cái tên Diệp Viễn đó đã có ý muốn gia nhập chúng ta như vậy, không biết bây giờ hắn đang ở đâu?”
Lăng Phong cười khổ nói: “Sau khi cuộc chiến kết thúc thần vẫn luôn đi tìm hắn nhưng không tìm thấy.”
Khi tất cả mọi người vẫn còn đang thất thần, đột nhiên có tiếng hét như sấm trên bầu trời thành trì vang lên.
“Anh hùng đã đi rồi, các ngươi mau quỳ tạ lễ về hướng Đông.”
Âm thanh không lớn nhưng lại giống như tiếng sấm rền, truyền vào tai mỗi người.
“Ai? Là ai đang nói?”
“Anh hùng đã đi, có nghĩa là Diệp Viễn đã rời đi rồi sao?”
“Hướng Đông? Đó không phải là hướng đến Hoán Ma Lĩnh sao, làm sao đến đó được?”
“Ngươi ngốc à? Không phải Lăng Phong đã nói rồi sao, anh hùng có thể đi lại ở rãnh trời tự nhiên như thường. Không đúng, hắn... hắn đến Ma tộc ư?”
Sắc mặt của mọi người bỗng nhiên thay đổi, họ ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Đối với Nhân tộc, lãnh thổ của Ma tộc giống như khu cấm địa, không một ai dám bén mảng tới gần.
Quách Xương Minh lập tức biến sắc, khom người tạ lễ với trời cao, rằng: “Xin tuân theo pháp chỉ của Trạch Yên đại nhân.”
“Trạch Yên đại nhân? Trạch Yên đại nhân là ai?”
“Nghe nói có cường giả Thần Quân cảnh ở giữa thành Tịch Vũ, nhưng trước giờ chưa từng gặp mặt.”
“Lẽ nào… Thành Tịch Vũ thực sự có cường giả Thần Quân cảnh?”
“Tại sao có cường giả Thần Quân cảnh mà quân ta vẫn chết thảm như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn không ra tay cứu giúp?”
“Phải đó. Toàn quân ta suýt chút nữa đã bị tiêu diệt cả rồi.”
Âm thanh này đã khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.
Đúng là trong truyền thuyết nói có cường giả Thần Quân cảnh ở giữa thành Tịch Vũ.
Nhưng kể từ trận chiến đó, chẳng có một ai gặp được cường giả Thần Quân cảnh.
Dần dần lâu ngày, câu chuyện đó trở thành truyền thuyết, được mọi người truyền tai nhau.
Tuy nhiên, không ít người cũng tỏ ra bất bình khi cuộc chiến thảm khốc tới mức này rồi mà cường giả Thần Quân cảnh vẫn không ra tay cứu giúp?
Sắc mặt của Quách Xương Minh trầm xuống, vận chuyển thần nguyên, trầm giọng nói: “Tất cả im miệng hết cho ta.”
Quách Xương Minh ở trong đoàn quân uy danh vang xa, nghe thấy thế tất cả các tướng sĩ ngay lập tức im như hến, nhưng gương mặt bọn họ vẫn lộ rõ vẻ khó chịu.
Quách Xương Minh liếc nhìn đám người, trầm giọng nói: “Đúng là thành Tịch Vũ có cường giả Thần Quân cảnh là Trạch Yên đại nhân. Nhưng lẽ nào các ngươi tưởng rằng trong đại quân của của Ma tộc không có cường giả Thần Quân cảnh hay sao? Một khi cường giả Thần Quân cảnh đã ra tay thì các ngươi có biết có nghĩa là gì không? Có nghĩa là trong số các ngươi, một người cũng không thể sống sót. Nếu thành Tịch Vũ bị phá hủy thì Trạch Yên đại nhân sẽ cùng sống cùng chết với thành Tịch Vũ.”
Quách Xương Minh gầm lên như sấm, rồi cuối cùng khiến cho các tướng sĩ phải yên lặng.
“Thịch.”
Nói xong, Quách Xương Minh quỳ xuống.