Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vân Tiêu đại nhân còn đang bế quan, không tiện gặp khách. Ta dẫn ngươi tới dịch quán trước, những chuyện khác để sau rồi nói.” Quách Hủ hồi hồn, không kiên nhẫn nói.

Nghe Quách Hủ nói vậy, Diệp Viễn có linh cảm không tốt.

Chỉ e việc này không thuận lợi rồi.

“Nam Cung Tử Phong với Gia Cát Thanh Huyền đâu?” Diệp Viễn nhíu mày hỏi.

Gia Cát Thanh Huyền, Nam Cung Tử Phong, Vân Tiêu là ba đại đầu lĩnh của Thánh Thành.

Ba người này là nhân vật mạnh nhất Thánh Thành, nếu Vân Tiêu đang bế quan thì Diệp Viễn chỉ có thể tìm Nam Cung Tử Phong.

“Nam Cung đại nhân và Gia Cát đại nhân đều không ở trong thành, nếu ngươi có chuyện quan trọng thì chỉ có thể chờ Vân Tiêu đại nhân xuất quan.” Quách Hủ trả lời.

Diệp Viễn cau mày lại, rõ ràng Vân Tiêu kia đang cố ý không ra gặp mặt, chẳng lẽ hắn đã đoán được nguyên nhân hắn đến đây, hơn nữa cũng không định can thiệp vào chuyện của Dược Vương Điện sao?

Nếu đúng là thế thì chuyện này khó giải quyết rồi.

Không có Thánh Vực giúp đỡ thì rất khó để hợp nhất tám đại thánh địa siêu cấp, muốn đối phó Dược Vương Điện lại khó càng thêm khó.

Hơn nữa Diệp Viễn cảm thấy chỉ e Dược Vương Điện cũng không dễ đối phó như vẻ bề ngoài.

Thiên hạ này không có bức tường nào là không lọt gió, động tĩnh ở Vạn Cổ Dược Viên lớn như vậy, tám đại thánh địa siêu cấp không thể không nắm được chút tin tức nào.

Dược Vương Điện che giấu rất kỹ mà lần này lại mạo hiểm nguy hiểm bị bại lộ dẫn tới nhiều cường giả như vậy, bọn hắn không thể không nghĩ tới sẽ trở thành bia ngắm cho mọi người.

Nếu nói Cơ Thương Lan không chuẩn bị gì, có đánh chết Diệp Viễn cũng không tin.

Vân Tiêu đang bế quan thì Diệp Viễn cũng hết cách, đành phải đi theo Quách Hủ tới dịch quán.

Quách Hủ dẫn Diệp Viễn tới dịch quán xong thì vất hắn ở đó, quay mông đi thẳng chẳng quan tâm gì.

...

Ở một không gian độc lập trong Thánh Thành, hai lão giả đang nói chuyện với nhau.

“Lần này Cơ Thanh Vân đến Thánh Thành chắc chắn là vì chuyện của Dược Vương Điện. Theo tính cách của hắn, nếu không gặp được chúng ta thì e là sẽ không dễ rời đi đâu.”

“Không ngờ mới năm vạn năm mà Ma tộc đã ngóc đầu lên lần nữa. Xem ra lần này lại không tránh được một trận tinh phong huyết vũ rồi.”

“Ha, nếu đời này Diệp Viễn là thiên mệnh chi tử thì chúng ta đương nhiên không cần xen vào việc người khác nữa. Ma tộc nhảy nhót bao nhiêu lần cũng đâu thành công được lần nào. Có thiên mệnh chi tử ở đây, cứ để bọn chúng đánh nhau trước đã, chờ đánh xong rồi chúng ta ra đó thu dọn tàn cuộc là được.”

“Không ngờ đời này Cơ Thanh Vân lại là thiên mệnh chi tử! Nếu hắn tới Thánh Thành chứng tỏ hắn sẽ không ngồi yên nhìn Ma tộc tung hoành.”

“Cơ Thương Lan không thể giết chết Cơ Thanh Vân, ngược lại còn giúp hắn, chứng tỏ số mệnh của hắn rất chắc chắn. Chỉ cần để hắn trưởng thành ắt sẽ có thể tiêu diệt Ma tộc.”

Nếu Diệp Viễn ở đây là sẽ nhận ra được hai người này chính là Nam Cung Tử Phong và Vân Tiêu.

Chỉ là Diệp Viễn tuyệt không tưởng tượng được những bí mật về Thần Vực mà Thánh Thành biết được còn nhiều hơn trong tưởng tượng của mình nhiều.

Nghe ý trong lời nói của hai người họ chính là sẽ khoanh tay đứng nhìn chuyện của Ma tộc, định ngồi làm ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Bọn họ đã biết rành mạch chuyện Diệp Viễn là thiên mệnh chi tử rồi.

Từ đó suy ra bọn họ cũng đã biết chuyện Ma tộc đang dần ngóc đầu lên.

Chỉ là bọn họ cũng không định ngăn cản, ngược lại còn có ý để mặc mọi chuyện xảy ra.

“Lần này Thanh Huyền tiến vào Thần Viên sơn mạch đã hai mươi năm rồi, không biết lão ta có thu hoạch được gì thật không. Không có lão ta trấn giữ, một khi nguy cơ từ Ma tộc bùng nổ thì chỉ e hai ta không giữ nổi!” Vân Tiêu nói.

“Không có gì đáng ngại hết, chỉ cần trận pháp Thánh Thành mở ra thì dù có là cường giả Thần Cảnh cũng không phá được, Ma tộc có cường đại hơn nữa cũng không thể công phá Thánh Thành. Hơn nữa thần khí liên tiếp xuất thế, chắc là thiên địa có đại biến rồi, có lẽ... Thần điện thật sự sẽ giáng xuống nhân gian một lần nữa cũng nên. Nếu thật sự là thế, chắc Thanh Huyền sẽ là người đầu tiên trở thành cường giả Thần Cảnh!” Nam Cung Tử Phong nói.

“Nói cũng đúng! Thánh Vực ta căn cơ vững chắc, lại tránh được mấy lần hai tộc đại chiến, tích lũy vô cùng dồi dào. Nếu nói trên đời này ai có hy vọng đột phá Thần Cảnh nhất thì chắc chắn sẽ là Thanh Huyền.” Vân Tiêu nói.

“Tiểu tử Cơ Thanh Vân này, cứ kệ hắn đi. Chờ chính hắn cảm thấy mất mặt sẽ tự rời đi thôi.” Nam Cung Tử Phong nói.

Vân Tiêu gật đầu đáp: “Chỉ đành vậy thôi.”

...

Vào dịch quán rồi, ngoài dự đoán của Diệp Viễn là Long Đằng lại hiện ra.

“Long Đằng tiền bối, ngài thế này là...” Diệp Viễn hơi kinh ngạc hỏi.

Long Đằng nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Có phải là người chủ sự của Thánh Vực trốn tránh không gặp ngươi không?”

Diệp Viễn gật đầu, không vui nói: “Không biết Vân Tiêu lão đầu có ý gì, Thánh Vực là lãnh tụ của Nhân tộc, bây giờ Ma tộc đang dần lớn mạnh mà lão ta lại trốn tránh không gặp ta, nghĩ tới đã bực mình!”

Long Đằng nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng: “Qua cả năm vạn năm rồi mà Thánh Vực này vẫn giữ nguyên đức hạnh đấy!”

Diệp Viễn nghe vậy không khỏi sửng sốt, nghe ý của Long Đằng hình như đang kín đáo phê bình Thánh Vực.

Nghĩ một lúc, Diệp Viễn thấy hơi kỳ lạ.

Loạn lạc Thiên Ma Thần năm vạn năm trước lại là Long tộc đại chiến cuối cùng, vậy thế lực siêu cấp như Thánh Vực đi đâu rồi?

Tuy năm vạn năm trước là lúc Long tộc cường thịnh, có được một số lượng lớn cường giả Hư Huyền nhưng dựa vào thực lực của Thánh Vực thì chắc không kém gì Long tộc mới đúng, tại sao lại không có tin tức bọn họ ngăn cản Ma tộc lưu truyền tới giờ?

Vừa nghĩ tới, Diệp Viễn đã cảm thấy không ổn rồi.

Rõ ràng Long Đằng đã nhận ra sự khó hiểu của Diệp Viễn, lão cười lạnh nói: “Ngươi biết vì sao Thánh Vực có thể trở thành thế lực đứng đầu Nhân tộc không?”

“Tại sao?” Diệp Viễn khó hiểu hỏi.

Cho tới tận bây giờ, ấn tượng Thánh Vực tạo cho người ta chính là cường đại! Cực kỳ cường đại!

Dù thánh địa siêu cấp khác có thay đổi thì Thánh Vực vẫn luôn đồ sộ bất động ở đó, chưa từng có thế lực nào có thể lay động địa vị bá chủ của Thánh Vực.

Trong mắt mọi người, Thánh Vực có Định Thiên Thần Vương đứng đầu Thập Đại Thần Vương, lại có đại trận thần cấp vô cùng đáng sợ, đương nhiên có thể xưng là thế lực đệ nhất Nhân tộc.

Nhưng chẳng nhẽ thế lực như vậy không có chút hao tổn nào trong loạn lạc từ Ma tộc sao?

Long Đằng khinh thường nói: “Năm vạn năm trước, Huyết Thần Điện càn quét cả Thần Vực, Long tộc đã từng ngỏ lời với Thánh Vực thỉnh cầu bọn họ cùng nhau bao vây tiêu diệt Huyết Thần Điện. Nhưng bọn chúng lại không hề đáp lại lời thỉnh cầu của Long tộc, từ đầu đến cuối không phái bất cứ kẻ nào ra. Thậm chí bọn chúng còn mở đại trận, phong bế Thánh Thành, cắt đứt tất cả liên lạc với ngoại giới. Trong trận chiến ấy bọn chúng không tổn thất một binh một tốt nào, đương nhiên có thể trở thành thế lực đứng đầu Thần Vực.”

Diệp Viễn nghe vậy thì sững sờ, không ngờ Thánh Vực còn có chuyện như vậy.

Xem ra là bọn họ ỷ vào việc có đại trận thần cấp bảo vệ nên hoàn toàn không nghĩ muốn chen vào chuyện xấu. Thần Vực có rơi vào tay giặc hay không hình như cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ.

“Nhưng nếu Ma tộc thật sự chiếm lĩnh cả Thần Vực này, dù bọn họ có phong bế đại trận cũng không chống cự được bao lâu đúng không?” Diệp Viễn nghĩ nghĩ rồi hỏi.

Long Đằng chỉ cười lạnh nói: “Nhưng trên thực tế Thần Vực cũng đâu có rơi vào tay giặc, không phải vậy sao? Phương Thiên dị quân xuất hiện đã cứu cả Thần Vực. Còn bọn chúng chỉ là một đám phế vật ngồi mát ăn bát vàng mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK