Thời điểm trước khi so chiêu với Quỷ Phù, kỳ thật Diệp Viễn cũng âm thầm kinh hãi.
Tru Tà Kiếm sắc bén mà vẫn chém không đứt một cây Chiêu Hồn Phiên, điều này hiển nhiên có chút nói không rõ.
Mà ngay cả Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, cái Vạn Hồn Phiên này lại là Huyền Thần khí!
Phải biết rằng, Tru Tà Kiếm cũng không phải là Huyền Thần khí, chẳng qua chỉ là dạng tồn tại có phẩm chất cao giống Huyền Thần khí.
Cộng với thực lực nghiền áp chúng sinh của Tuyệt Thiên nó mới lộ ra sự bất phàm.
Không nghĩ tới mấy cây cờ hiệu nát này lại là Huyền Thần khí!
Trên tay Diệp Viễn thì có một món Thiên Thần khí, đó chính là Thánh Long Lệnh.
Chỉ là cho đến bây giờ, Diệp Viễn vẫn chưa có cách nào phát huy được uy lực chân chính của nó. Cho nên, hiện tại hắn đã ít dùng đến.
Mặc dù những Vạn Hồn Phiên này có chút bất phàm, nhưng căn bản là không có ba động của Thần Khí, ngay cả Diệp Viễn cũng không nhìn ra.
Xem ra, cái Vạn Hồn Phiên này quả nhiên có chút môn đạo, có thể chia ra làm chín.
Hơn nữa, uy lực của Vạn Hồn Phiên, hiển nhiên có liên quan cực kỳ lớn đến trạng thái của những Quỷ Sát này.
Nếu như những Quỷ Sát này có thể khôi phục được thực lực thì có lẽ uy lực của Vạn Hồn Phiên cũng sẽ tương đối khả quan hơn.
Lúc này nghe Quỷ Phù nói như thế, Diệp Viễn lại có tâm tư muốn thu phục những quỷ vật này.
Nếu là người khác, đừng nói sẽ thu phục được những quỷ vật này, không bị những quỷ vật này thu phục cũng đã là không tệ rồi.
Thế nhưng, Diệp Viễn có Trấn Hồn Châu ở đây, căn bản những quỷ vật này không ảnh hưởng đến hắn.
Diệp Viễn không hề có tâm tư bài xích đối với tà vật bực này, nếu cái này thật sự là Huyền Thần khí thì hủy đi cũng đáng tiếc.
Chỉ cần dùng nó với việc chính đáng thì ngược lại còn có thể cứu được rất nhiều người.
Hơn nữa, Diệp Viễn thu phục những Quỷ Sát này, trong đó còn có những suy tính khác.
Chín tên Quỷ Sát hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra thần sắc không cam lòng.
Nếu như ở trăm vạn năm trước, ngay cả cường giả Thần đạo thì bọn hắn cũng không thèm để vào mắt.
Nhưng mà bây giờ bọn hắn xuất sư không thành công, còn bị Diệp Viễn thu phục, điều này làm sao bọn hắn có thể cam tâm cho được?
“Hừ, xem ra các ngươi vừa mới thức tỉnh cho nên vẫn còn rất mơ hồ... ! Hôm nay, cái Thần Vực này làm gì còn có thể chứng đạo thành Thần? Cho dù các ngươi có thôn phệ nhiều thần hồn hơn nữa cũng không có cách nào khôi phục lại trạng thái đỉnh phong!”
Diệp Viễn phát hiện, dường như phản ứng của những quỷ vật này có chút chậm chạp, đến bây giờ vẫn còn chưa phát giác được sự biến hóa của Thiên Đạo.
Hắn vừa nói xong, lập tức khiến cho nhóm Quỷ Sát nhìn nhau kinh hãi.
“Ngươi... ngươi nói thật sao?” Quỷ Phù hoảng hốt nói.
Diệp Viễn nói qua chuyện biến hóa của Thiên Đạo một cách đơn giản: “Hừ, cho dù các ngươi có khôi phục thực lực thì cũng vĩnh viễn không phải đối thủ của bản thiếu gia! Hiện tại, đã hết hy vọng chưa?”
Rốt cuộc, Diệp Viễn cũng hoàn toàn đánh nát tâm lý đề phòng của Quỷ Phù.
“Đại nhân, Quỷ Phù nguyện ý nhận ngài làm chủ nhân!” Quỷ Phù nồng đậm sự không cam lòng mà nói.
Đổi lại là người khác thì hắn tuyệt đối sẽ không khuất phục.
Cho dù là Định Thiên Thần Vương ở chỗ này thì cũng không có cách nào thu phục được những Quỷ Sát này, bởi vì căn bản hắn không thể giết chết mấy thứ này.
Thế nhưng Diệp Viễn thì không giống!
Long Thần Chi m của hắn thật là đáng sợ.
Quỷ Phù đã cảm nhận qua uy lực Long Thần Chi m cho nên tin tưởng Diệp Viễn tuyệt đối có năng lực giết chết bọn hắn!
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nói ra pháp môn khống chế Vạn Hồn Phiên thì ta sẽ tha tội chết cho các ngươi. Đừng nghĩ đến chuyện gian lận, vẫn là câu nói kia, các ngươi không có cơ hội thứ hai đâu.”
Quỷ Phù đã sớm đã nhìn ra, những thủ đoạn ngút trời kia của bọn chúng, trước mặt Diệp Viễn thì đến một cái cũng không thể thực hiện được.
Gian lận, tương đương với việc tìm đường chết.
Quỷ Phù rùng mình, nói: “Đại nhân, pháp môn khống chế Vạn Hồn Phiên có chỗ bất đồng với những Huyền Thần khí khác, không cần dùng văn tự Thần Minh đến thúc dục. Nhưng mà trên cái Vạn Hồn Phiên này có lạc ấn thần hồn của Lý Khôi, nếu đại nhân muốn sử dụng chúng ta thì chỉ cần giải trừ lạc ấn của hắn, sau đó dùng tinh huyết cùng lạc ấn thần hồn nhận chủ là được. Nhưng mà muốn giải trừ được lạc ấn của Lý Khôi thì nguy hiểm không nhỏ.”
Diệp Viễn nghe vậy hai mắt tỏa sáng, không nghĩ rằng Vạn Hồn Phiên lại có thể thuận tiện đến như vậy.
Về phần Quỷ Phù, hắn căn bản không để ở trong lòng.
Diệp Viễn cầm lấy Vạn Hồn Phiên của Quỷ Phù, thần thức trực tiếp chìm vào trong đó.
Một đạo thần thức chấn động như gió bão mưa rào, không phân tốt xấu mà muốn xóa đi ý thức của Diệp Viễn.
Đúng lúc này, Trấn Hồn Châu đột nhiên phát ra một đạo hồng mang, chiếu về phía thần thức lạc ấn của Lý Khôi, hắn không kịp kêu thảm thì đã trực tiếp tan thành mây khói rồi.
Nhìn thấy một màn này, Quỷ Phù cùng những Quỷ Sát khác cả kinh đến nỗi không ngậm miệng được.
Lý Khôi năm đó chính lá cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh, còn là một đạo thần hồn tu luyện, lạc ấn thần hồn của hắn, ngay cả cường giả Động Huyền Thần Cảnh cũng không dám xóa đi một cách đơn giản như vậy.
Không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mắt này lại không cần tốn nhiều sức mà đã giết chết rồi!
Tia hồng mang kia, Quỷ Phù cũng không rõ là thứ gì, nhưng không hề nghi ngờ rằng, nếu như là hắn thì cũng sẽ tan thành mây khói!
Ánh mắt Quỷ Phù nhìn về phía Diệp Viễn, tràn đầy hoảng sợ.
Bí mật trên người của người trẻ tuổi này quả thực nhiều đến nỗi nhìn không thấu.
Thủ đoạn diệt sát của Diệp Viễn hơn xa so với tưởng tượng của hắn rất nhiều!
Thật ra, đều là do Quỷ Phù suy nghĩ nhiều rồi.
Trấn Hồn Châu này hoàn toàn là tự động hộ chủ, căn bản Diệp Viễn không có cách nào sử dụng được.
Tiếp đó, Diệp Viễn cũng bắt chước lau sạch hoàn toàn lạc ấn của Lý Khôi trên tất cả chín cây Vạn Hồn Phiên, sau đó nhỏ máu nhận chủ theo phương pháp của Quỷ Phù nói.
Bỗng nhiên, một cỗ khí m Sát đáng sợ mãnh liệt bay thẳng vào đỉnh đầu của Diệp Viễn.
Trấn Hồn Châu lại tản mát ra hồng sắc quang mang thần thánh, trấn áp hoàn toàn cỗ khí m Sát kia, đến một tia sóng gió cũng đều không trỗi dậy nổi.
Ngay sau đó, Diệp Viễn lại phát hiện thần hồn của mình đã hình thành một tia liên kết như có như không với chín Quỷ Sát.
Quả nhiên, hắn đã có thể sử dụng những Quỷ Sát này rồi!
“Bái kiến chủ nhân!” Đám người Quỷ Phù đã không còn cách nào phản kháng ý niệm của Diệp Viễn, lập tức thần phục xuống.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Quỷ Phù, hiện tại ta muốn lục soát trí nhớ của ngươi, không được phép phản kháng!”
Quỷ Phù khom người nói: “Vâng, chủ nhân.”
Thần hồn của Diệp Viễn xông ra, bắt đầu đọc trí nhớ của Quỷ Phù.
Rất nhanh, trên mặt Diệp Viễn đã lộ ra nụ cười hài lòng.
“Đại nhân, vừa rồi ngươi ở bên kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thịnh nhìn thấy Diệp Viễn, nhịn không được hỏi.
Hắn căn bản nhìn không thấy bọn người Quỷ Phù, còn tưởng rằng Diệp Viễn ở đằng kia lầm bầm lầu bầu một mình.
Không riêng gì hắn, những người khác cũng làm vẻ mặt tò mò nhìn về phía Diệp Viễn.
Trong đó, kể cả Bạch Quang cùng Lục Nhi.
Chỉ có Nguyệt Mộng Ly, bởi vì nàng cũng có Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, mặc dù không kịp nhìn thấy mọi thứ rõ ràng như Diệp Viễn nhưng thực sự cũng có thể chứng kiến một vài thứ gì đó.
Dù sao, hành động vừa rồi của Diệp Viễn rất kỳ lạ.
Diệp Viễn cười nói: “Không có gì, chỉ là thu phục được mấy tên tiểu quỷ mà thôi. Đi, chúng ta tiến vào bên trong ngôi mộ!”
Hắn vừa nói ra lời này, trên mặt những người khác đều lộ ra thần sắc kinh ngạc vô cùng.
Dù sao, bên ngoài này đã nguy hiểm như vậy rồi, chỉ sợ bên trong đó còn có càng nhiều nguy hiểm hơn.
Cho dù có tồn tại cường đại bực này như Diệp Viễn thì vẫn bị chết đi một tên Ngụy Thành, điều này không khỏi làm cho sắc mặt nguyên một đám bọn hắn trắng bệch.
Nhìn thấy điệu bộ tươi cười thần bí của Diệp Viễn, Nguyệt Mộng Ly không khỏi kỳ quái nói: “Chẳng lẽ bên trong ngôi mộ này vẫn còn một nơi nào đó để đi?”
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Đi, chúng ta đi vào trước, đào một cái hố thật đẹp chờ tên Gia Cát Thanh Hư kia nhảy vào! Lúc này, bản thiếu gia muốn chơi chết hắn!"