Vẻ mặt một đám trưởng lão đều không hiểu lắm, hai mắt nhìn nhau.
Người này là ai vậy, đầu óc có bệnh à?
Ngươi là cái gì mà dám nói không đồng ý là không đồng ý?
Ngươi có chuyện gì sao!
“Bạch Thần, quản cho tốt thủ hạ của ngươi! Ta biết trong lòng ngươi có oán khí, nhưng ngươi phải lấy đại cục làm trọng. Bây giờ, không phải lúc buồn bực!”
“Đúng rồi! Tiểu tử này ở chỗ nào ra vậy, lại dám ở chỗ này phát ngôn bừa bãi!”
Một đám trưởng lão chĩa mũi nhọn về phía Bạch Thần, dù sao bọn họ căn bản không nhìn ra sự nông sâu của Diệp Viên, còn tưởng rằng Diệp Viễn chính là do Bạch Thần cố ý phái tới quấy rối.
Bạch Thần thản nhiên nói: “Quên giới thiệu với các vị, vị này chính là thầy ta mới bái! Về sau, cũng chính là thái thượng trưởng lão của Bạch Dạ Thánh Cung! Ý của người chính là ý của ta.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người biến sắc.
“Hồ đồ! Bạch Thần, còn làm càn như vậy thì đừng trách đám lão già bọn ta không niệm tình xưa với lão Cung chủ, đuổi ngươi ra khỏi Bạch Dạ Thánh Cung!” Trưởng lão ủng hộ Bạch Tu kia nổi giận nói.
Diệp Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Trưởng lão Bạch Vinh đúng không? Có phải là đầu óc ngươi bị hỏng rồi không? Ngươi và Bạch Tu người hát kẻ xướng, còn muốn đuổi thiếu chủ mà lão Cung chủ lập ra khỏi Bạch Dạ Thánh Cung?”
Sắc mặt Bạch Vinh trầm xuống, nói: “Tiểu tử vô tri, nói hươu nói vượn, có tin là lão phu xé rách cái miệng này của ngươi không?”
Diệp Viễn không để ý tới hắn mà nói với các vị trưởng lão khác: “Ta chỉ hỏi một câu, Bạch Thần là người thừa kế lão Cung chủ chỉ định, có phải là người có tư cách thừa kế chức vị Cung Chủ nhất hay không?”
Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên có người lên tiếng nói: “Cái này là hiển nhiên! Dựa theo quy củ của Bạch Dạ Thanh Cung, thiếu chủ là người phù hợp kế thừa nhất! Chỉ là…”
Trưởng lão kia còn muốn nói gì đó lại trực tiếp bị Diệp Viễn ngắt lời nói: “Có lời này thì dễ nói rồi! Các ngươi không cho hắn làm Cung chủ đơn giản chính là cảm thấy hắn tuổi còn nhỏ, thực lực không đủ để phục chúng, đúng không?”
Các vị trưởng lão khẽ gật đầu, không có điều gì dị nghị với chuyện này,
Đối đầu với kẻ địch mạnh, để một tiểu tử thối trẻ tuổi chủ trì đại cuộc, cái này so với tìm chết thì có khác gì nhau.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Bây giờ, ta lấy danh nghĩa sư phụ của Bạch Thần, nâng hắn leo lên chức vị Cung chủ! Không phục thì tới chiến!”
Chính là đơn giản thô bạo như vậy!
m mưu quỷ kế gì, ở trước mặt thực lực mạnh, tất cả đều là hổ giấy!
Chỉ là dưới ánh mắt của người khác, Diệp Viễn hoàn toàn là trò cười.
Bởi vì nhìn bề ngoài Diệp Viễn chỉ là người bình thường.
Ngay cả Bạch Thần cũng là lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Bạch Tu là cường giả hậu kỳ Khuy Thiên, thực lực mạnh hơn quá nhiều so với Diệp Viễn.
Có điều hắn mạnh mẽ trấn định lại, hắn không muốn làm cho sư phụ mất mặt vào lúc này.
Hai mắt Bạch Tu híp lại, từ từ thả uy áp Khuy Thiên Cảnh ra, trầm giọng nói: “Ý ngươi là muốn khiêu chiến ta?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không phải ngươi, là các ngươi! Không phục, cùng tiến lên cũng được!”
“Cuồng vọng!”
“Vô tri!”
“Làm càn!”
Diệp Viễn kiêu ngạo, cuối cùng dẫn phát đến sự tức giận của các trưởng lão.
Diệp Viễn cười nói: “Đứng nói nhảm, lên đi!”
Bạch Tu từ từ đi xuống đại điện, cười lạnh nói: “Nếu ngươi có thể thắng ta, để cho Bạch Thần thừa kế chức vị Cung chủ, thì lại thế nào?”
Lão Cung chủ không còn, Bạch Tu chính là người đứng đầu Bạch Dạ Thánh Cung.
Nếu không phải như vậy, hắn cũng không dám mưu đoạt chức vị Cung chủ này.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngươi? Quá yếu! Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội, cùng lên đi! Tất cả các trưởng lão, cùng tiến lên đi!”
“Khá lắm, tiểu tử cuồng vọng vô tri, hôm nay lão phu muốn xem xem, ngươi có bao nhiêu cân lượng!”
“Lão phu sống bằng này tuổi rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người cuồng vọng như vậy! Được, như ngươi mong muốn!”
“Bỏ đi, bỏ đi, đúng là một trò hề! Nếu ngươi đã tự mình tìm đường chết vậy lão phu sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!”
…
Tám đại trường lão nhao nhao ra khỏi hàng, đứng cùng một bên với Bạch Tu.
Chín cường giả Khuy Thiên Cảnh đứng chung một chỗ, khí thế nào kinh người đến mức nào?
Tim Bạch Thần nhảy lên đến cổ họng, hắn hoàn toàn không ngờ dược, Diệp Viễn sư phụ lại kiêu ngạo đến trình độ này, nhất định phải lấy lực một người khiêu chiến chín cường giả Khuy Thiên!
Một võ giả Động Huyền Thần Cảnh khiêu chiến chín cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh, đây là điên rồi sao?
Ngày hôm qua Diệp Viễn muốn hắn cái gì cũng đừng quản, hắn lại không ngờ được Diệp Viễn lại dùng phương thức này giúp hắn leo lên chức vị Cung chủ.
Mặc dù làm như vậy có thể thấy ngay được hiệu quả, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đánh bại được bọn họ mới được!
Bạch Thần không nhịn được trao đổi ánh mắt với Ma Vân, phát hiện ra vẻ mặt Ma Vân lúc này cũng là không khỏi khiếp sợ.
Chỉ là chuyện đã phát triển đến mức độ này rồi, bọn họ không thể lại đi ngăn cản.
Ở đây còn có mấy công tử của lão Cung chủ, đều dùng ánh mắt hả hê nhìn Bạch Thần.
Cũng không biết Bạch Thần tìm ở đâu ra kẻ dở hơi này, đây là tiết tấu muốn lấy mình ra đùa đến chết mà!
Một mình Diệp Viễn đơn đọc đánh chín cường giả Khuy Thiên, nhưng mà vẫn đứng yên bất động.
Khí tràng của chín người hoàn toàn không ảnh hướng tới Diệp Viễn.
“Tiểu tử, đây là tự ngươi tìm chết, đừng có trách chúng ta thủ đoạn độc ác!” Bạch Vinh nghiến răng vừa cười vừa nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Lên đi, đứng nói nhảm!”
“Cuồng vọng!”
Bạch Vinh giận dữ, trong nháy mắt khí thế nhảy lên tới đỉnh cao, phóng thẳng về phía Diệp Viễn!
Người khác cũng không có nương tay, thi triển phép thuật, uy thế đáng sợ chấn áp cả tòa đại điện đều rung chuyển.
Về phần Bạch Tu, hắn chính là nghẹn một bụng lửa giận, chỉ là không tiện phát tác.
Bây giờ Diệp Viễn tìm chết, hắn càng là không có nương tay, vừa tay đã là sát chiêu bén nhọn nhất.
Dưới sự vây cong của chín đại cao thủ, Diệp Viễn gầy yếu nhỏ bé như một con kiến hôi.
Chỉ là, Diệp Viễn vẫn chưa có ý định xuất thủ, hắn vẫn đứng chắp tay như trước.
Nhìn qua, giống như là đang chờ chết.
“Diệp Viễn sư phụ!”
Sắc mặt Bạch Thần đại biến, muốn đứng lên xông tới lại bị Ma Vân kéo lại.
Nói đùa à, lúc này đi lên, Bạch Thần cũng sẽ bị đánh nát!
Quả nhiên là một trò hề!
Lúc này trong lòng chín đại trưởng lão đều nghĩ như thế.
Nhưng mà đúng lúc này, một hồi âm phong nổi lên.
Chẳng biết từ lúc nào bên ngoài Diệp Viễn xuất hiện thêm một đạo nhân ảnh.
Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ nhiệt độ trong đại điện đều đột nhiên giảm xuống vài phần.
Từ sau khi tu luyện Quỷ Đạo Bach Phù, dường như Quy Vân càng trở nên âm lãnh thêm một chút.
Chỉ thấy trong miệng hắn lẩm bẩm, một đạo phù văn quỷ dị xuất hiện trên tay, thản nhiên nói: “Quỷ Đạo Bách Phù… U Minh Quỷ Trảo!”
Đột nhiên, một cỗ khí tức đáng sự truyền ra, một con Cự Trảo đen giống như là từ trong Cửu U xuất hiện.
Thân hình chín đại trưởng lão ở không trung thấy con vật này, sắc mặt đại biến, một cỗ khí tức chết chóc đập vào mặt.
Sau khi Cự Trảo xuất hiện, giống như là mọc mắt, đánh về phía chín đại trưởng lão.
Mấy người lộ vẻ mặt hoảng hốt, nơi nào còn nhớ tới Diệp Viễn, tất cả tấn công đều đánh về phía Quỷ Trảo.
“Oành!”
Quỷ Trảo trực tiếp đánh về phía những đòn tấn công kia.
“Phốc phốc phốc…”
Dường như là cùng một lúc, chín đại trưởng lão nhao nhao thổ huyết, bị lục đạo của Quỷ Trảo đánh té trên mặt đất.