Đúng là Diệp Viễn có chút kinh ngạc, Tạ Tĩnh Nghi vượt qua cửa thứ nhất vất vả như vậy, không nghĩ tới cửa thứ hai lại có thể kiếm được điểm tích lũy.
Xem ra, xem ra tên Tạ Tĩnh Nghi này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mặc dù nói cửa thứ hai này là khá công bằng, nhưng là đánh giá các thần thông của ứng viên.
Mỗi người đều có một ít át chủ bài, Mặc dù phải chịu hạn chế rất nhiều.
Tạ Tĩnh Nghi có thể thành công vượt cửa khảo hạch này, Diệp Viễn cũng mừng thay cho hắn.
"Ha ha, không nhìn ra, ngươi thật sự là có chút bản lĩnh." Diệp Viễn cười nói.
Tạ Tĩnh Nghi cũng cười nói: "Người có bản lĩnh là ngươi. Mặc dù cảnh giới của ngươi được tăng lên, thế nhưng dùng thực lực của ngươi mà qua được cửa thứ hai thì cũng rất tốt rồi."
Thời gian ngày ngày trôi qua, từng tên võ giả bị giết chết tại không gian ý thức, sau đó đi ra.
Tại cửa này, chẳng những thành tích của Diệp Viễn không được tính là xuất sắc, thậm chí còn hơi ảm đạm phai mờ.
Tuy nhiên những thứ này Diệp Viễn đã sớm có dự liệu, chưa có gì vượt tầm kiểm soát cả.
Kể từ khi đi tới Thông Thiên Giới, Diệp Viễn đã chấn chỉnh lại tâm lý của mình.
Hắn không còn là thiên chi kiêu tử sở hữu một đời kinh nghiệm nữa, cũng không có cách nào một đường nghiền ép giống như trước đây.
Thế nhưng hắn có thể bước đi vững chắc từng bước một.
Trên thực tế, con đường tu luyện của Diệp Viễn chỉ vừa mới bắt đầu.
Việc hắn không sánh bằng đám con cháu được đại gia tộc trọng điểm bồi dưỡng này cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, hắn với tu vi Động Huyền trung kỳ mà có thể làm đến bước này đã là nghiền ép vô số cường giả.
Hắn tin tưởng, chờ đến khi cảnh giới tăng lên thì hắn tuyệt đối sẽ không kém hơn mấy người được gọi là thiên tài này.
Một tháng sau, cửa khảo hạch thứ hai Địa Sát kết thúc, Tần Thiệu lấy thành tích bốn mươi đợt, bỏ người khác lại đằng sau.
Qua hai ải, hắn đứng đầu với ba trăm mười lăm điểm tích lũy.
Nhưng điều làm mọi người bất ngờ là, Hoàng Ninh Thành Cổ Trùng vậy mà đã vượt qua Tô Nguyệt Thương, đoạt vị trí thứ hai ở cửa ải này.
Thành tích của hắn là ba mươi sáu đợt.
Nhìn thấy Cổ Trùng thu được thành tích này, sắc mặt Tạ Tĩnh Nghi trở nên hết sức khó coi.
Mà thời điểm đang tuyên bố thành tích, Cổ Trùng vậy mà đi tới chỗ Tạ Tĩnh Nghi.
Vẻ mặt hắn ngạo nghễ nhìn Tạ Tĩnh Nghi, khinh thường nói: "Không ngờ loại rác rưởi như ngươi cũng có thể qua hai cửa. Tuy nhiên... cũng vô dụng. Chính ngươi cũng nhìn thấy độ chênh lệch giữa ngươi và ta, tựa như đom đóm so với trăng sáng. Sao ngươi không soi mặt vào nước tiểu của mình rồi tự hỏi xem, ngươi xứng đôi với A Tú sao?"
Hành động này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Qua hai ải này, biểu hiện của Cổ Trùng quá xuất sắc, muốn mọi người không chú ý tới hắn cũng không được.
Chỉ là mọi người không nghĩ tới, Cổ Trùng sẽ chạy đến thị uy với Tạ Tĩnh Nghi.
Sắc mặt Tạ Tĩnh Nghi trắng bệch, toàn thân run rẩy, một lời cũng không nói được.
Hắn thực sự rất sợ Cổ Trùng.
Cổ Trùng quá mạnh, có thể trong một triệu người mà vẫn đạt được vị trí thứ hai, có thể tưởng tượng được thực lực của hắn.
Hơn nữa thực lực của hắn mạnh toàn diện.
Ở trước mặt hắn, Tạ Tĩnh Nghi đến tư cách để nói chuyện cũng không có.
Nhìn thấy biểu hiện của Tạ Tĩnh Nghi, Cổ Trùng rất hài lòng.
Trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia lãnh lẽo, lạnh lùng nói: "Còn nữa, nếu như lần sau ta nghe thấy ngươi nói ngươi là nam nhân của A Tú, ngươi sẽ chết rất thảm."
Tạ Tĩnh Nghi há hốc mồm, muốn liều mạng phản bác, nhưng hắn nhận ra mình không dám nói.
Làm tình địch với một người như vậy, quá nguy hiểm.
"Ngươi sợ sao?"
Đúng lúc này, Diệp Viễn bên người Tạ Tĩnh Nghi lên tiếng.
Một câu nói này làm tất cả mọi người sửng sốt.
Hai mắt Cổ Trùng híp lại, nhìn về phía Diệp Viễn lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi, Diệp Viễn. Biểu hiện của ngươi tại cửa thứ nhất rất tốt, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ là một đối thủ mạnh mẽ, đáng tiếc... Thực lực của ngươi quá kém. Tại sao ngươi lại ra mặt vì tên rác rưởi này?"
Diệp Viễn cười cười, lại nói: "Ngươi sợ sao."
Không biết vì sao lúc nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Diệp Viễn, Cổ Trùng lại cảm thấy hơi chột dạ.
"Nực cười. Ngươi nói ta sợ tên rác rưởi này? Ha ha ha... Mọi người nói đi, có buồn cười hay không?" Cổ Trùng cười to nói.
Đương nhiên, không chỉ hắn cảm thấy nực cười mà những người khác cũng cảm thấy như vậy.
Hiện nay Cổ Trùng là người đứng thứ hai trong khảo hạch, bất luận như thế nào thì cũng không phải chỉ một tên rác rưởi miễn cưỡng mới qua được cửa có thể so sánh.
"Dường như Diệp Viễn có quan hệ không tệ với tên mập mạp kia, nên giờ muốn ra mặt giúp hắn. Chỉ là lời nói của hắn hơi khó hiểu."
"Ha ha, thực sự là không nghĩ tới, đệ nhất thiên tài của Hoàng Ninh Thành lại là tình địch của một tên mập."
"Cổ Trùng sợ tên Tạ Tĩnh Nghi này, chuyện cười sao?"
Ha ha ha..."
...
Lời nói của Diệp Viễn không đầu không đuôi, nhận phải một trận cười nhạo.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, Cổ Trùng cũng không có lý do gì phải sợ con gà con Tạ Tĩnh Nghi này.
Chỉ là, vẻ mặt của Diệp Viễn lại có chút bình tĩnh, chậm rãi nói: "Thứ nhất, ta biết ngươi căn bản là không có để hắn vào trong mắt, cho rằng hắn không có khả năng vượt qua khảo hạch, cho nên cũng khinh thường việc thị uy trước mặt hắn. Thế nhưng, bây giờ ngươi lại làm điều đó. Điều này nói rõ việc hắn qua được hai cửa là đã sắp có tư cách cùng ngươi đứng trên một cái sàn đấu. Ngươi thấy tiềm lực của hắn, ngươi... cảm thụ được sự uy hiếp."
Ánh mắt Diệp Viễn sáng quắc, lời nói của hắn từng chữ đều có lý.
Lúc này đám người vừa nãy ồn ào đều ngậm chặt miệng.
Lời nói Diệp Viễn quả thật khiến bọn hắn không thể phản bác.
Sắc mặt Cổ Trùng trầm xuống, dường như bị Diệp Viễn nói trúng tim đen, phơi bày nội tâm của mình ra trước mặt mọi người.
Nói thật, ngay cả chính hắn cũng không biết vừa rồi tại sao lại muốn đi thị uy.
Căn bản là hắn không để tên Tạ Tĩnh Nghi này vào mắt.
"Hừ, lời lẽ ngông cuồng. Ta tới đây cảnh cáo hắn là bởi vì vừa nãy hắn nói lung tung, nói mình là nam nhân của Lâm Tú. Hắn, không xứng." Cổ Trùng hừ lạnh nói.
Diệp Viễn cười nói: "Đây chính điều thứ hai mà ta muốn nói. Ngươi vội vàng công khai chủ quyền, điều này nói rõ rằng ngươi không tự tin. Nếu như ngươi tự tin tuyệt đối thì sẽ chỉ cười khinh đối với loại chuyện như vậy, bởi vì hắn không tạo thành uy hiếp với ngươi. Hiện tại... Ngươi sợ."
Cổ Trùng biến sắc, từng lời nói của Diệp Viễn đều như đập vào tim hắn, khiến trái tim hắn chìm xuống.
Ngay cả chính hắn cũng không khỏi hoài nghi bản thân, lẽ nào hắn thật sự sợ Tạ Tĩnh Nghi?
Sắc mặt Cổ Trùng rất khó coi, một cỗ sát ý như có như không tập trung vào Diệp Viễn và Tạ Tĩnh Nghi.
Diệp Viễn không để ý, thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ rằng để chứng minh Lâm Tú là của ngươi, thì ngươi sẽ dùng thực lực để có được trái tim nàng, sau đó sẽ đến trước mặt Tạ Tĩnh Nghi khoe khoang. Loại uy hiếp tẻ nhạt này, có vẻ ngươi khá là không có phong thái."
Sắc mặt Cổ Trùng u ám như sắp chảy ra nước, lạnh lùng nói: "Thực sự là buồn cười. Ngươi có tư cách gì đánh giá ta? Chờ thực lực ngươi vượt qua được ta rồi hãy nói mấy lời khoa trương này trước mặt ta. Rất tốt, bây giờ ngươi đã thành công khiến ta tức giận. Ta sẽ để ngươi cùng tên mập mạp này biết cái gì được gọi là tuyệt vọng."
Diệp Viễn thờ ơ đáp: "Yên tâm đi, ngày này sẽ không quá xa. Vượt qua ngươi không có gì khó."