Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại sảnh của Tần gia, Tần Nam Thiên ngồi ở trên, Tần Thiệu đứng ở phía dưới.

"Thế nào, hắn có đáp ứng không?" Tần Nam Thiên trầm giọng hỏi.

Hắn cũng chẳng có bao nhiêu khách khí với đứa cháu trai nhận được Kim Kiếm Lệnh này.

Thái độ cao cao tại thượng, nhìn một cái là thấy.

Cũng không trách Tần Nam Thiên, thiên tài trong Tần gia thực sự quá nhiều.

Đặc biệt là dưới thành tựu của Tần Thiên, thì biểu hiện của Tần Thiệu cũng chỉ tính là khá.

"Hắn ước chiến ba năm sau sẽ đánh với ta." Tần Thiệu nói.

Đầu tiên vẻ mặt Tần Nam Thiên có chút ngoài ý muốn, sau đó nhướng mày, không vui nói: "Tại sao lại là ba năm? Thời gian ba năm có biến số quá lớn."

Trong lòng Tần Thiệu không vui, nhưng ở trước mặt Tần Nam Thiên, hắn cũng không dám làm càn, đành phải nhẫn nại nói: "Ước định cuộc chiến sinh tử cần song phương tự nguyện. Hiện tại hắn chỉ có cảnh giới Động Huyền trung kỳ, nếu lập tức tiến hành cuộc chiến sinh tử thì chỉ có thể là chịu chết, hắn sẽ không đáp ứng."

Tần Nam Thiên cau mày nói: "Ba năm, lẽ nào thực lực của hắn trong ba năm có thể đột nhiên tăng mạnh, đến mức có thể sánh ngang với ngươi sao?"

Thực lực của Tần Thiệu hắn rất hiểu rõ, trong cùng thế hệ có rất ít địch thủ.

Biểu hiện của Diệp Viễn bọn hắn cũng từng thấy qua, xét về mặt chiến lực thì tuyệt đối thua xa Tần Thiệu.

Tần Thiệu cao hơn hắn hai cảnh giới nhỏ, hơn nữa cảm ngộ pháp tắc cực kỳ cao.

Đây gần như là chênh lệch không thể vượt qua trong cảnh giới thần đạo.

Thời gian ba năm, đối với cường giả thần đạo mà nói thì chỉ là một cái nháy mắt, Diệp Viễn có thể làm ra cái gì?

Tần Thiệu ngẫm lại, nói: "Ta đoán hắn cần lĩnh ngộ võ kỹ nào đó, hắn tự tin có thể trong vòng ba năm lĩnh ngộ thành công, đây chính là thứ hắn dựa vào."

Tần Nam Thiên suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "Vậy ba năm sau, ngươi có chắc chắn giết được hắn không?"

Ánh mắt Tần Thiệu kiên định nói: "Gia chủ yên tâm, ba năm này Tần Thiệu nhất định toàn lực tu luyện, trùng kích tầng thứ tư của Kiếm Trủng. Ba năm sau, ta nhất định giết được hắn bằng kiếm của mình."

Tần Nam Thiên gật đầu nói với Tần Thiệu: "Được, ba năm này nếu như ngươi cần tài nguyên gì thì cứ nói với gia tộc. Thế nhưng trận chiến này ngươi nhất định phải thắng."

Tần Thiệu ôm quyền nói: "Vâng, gia chủ."

"Được, ngươi về nhà gặp cha mẹ ngươi đi." Tần Nam Thiên phất tay một cái để cho Tần Thiệu rời đi.

Sau khi Tần Thiệu đi, Tần Nam Thiên hướng về phía Tần Thiên nói: "Theo ngươi nghĩ thì cơ hội thắng của Tần Thiệu là bao nhiêu?"

Tần thiên nói: "Nếu như là người khác, với thực lực của Thiệu đệ căn bản không cần lo lắng. Nhưng mà nếu đối thủ là Diệp Viễn thì phần thắng của hắn sẽ giảm đi một chút."

Sắc mặt Tần Nam Thiên trầm xuống, nói: "Ngươi nói vậy là sao?"

Tần Thiên cười nói: "Phụ thân không cần phải lo lắng, lấy thực lực của Thiệu đệ, chỉ cần trong vòng ba năm hắn có thể đi qua tầng thứ tư, vậy thì phần thắng ít nhất tám phần mười trở lên. Ta không yên lòng đối với Diệp Viễn kia chủ yếu là vì hắn có chút không thể phỏng đoán."

Tần Nam Thiên cau mày nói: "Ngươi đang nói đến chuyện ở tầng thứ nhất Kiếm Trủng?"

Tần Thiên nói: "Vâng. Quan điểm của ta giống với Thiệu đệ, Diệp Viễn chắc là đang lĩnh ngộ một võ kỹ lợi hại nào đó. Hắn dám khiêu chiến vượt cấp, tất nhiên là dựa vào võ kỹ này. Chỉ sợ là hắn cũng không nghĩ tới, thiên phú của Thiệu đệ cực kỳ xuất sắc, thời gian ba năm đủ để cho hắn tiến bộ rất nhiều. Hơn nữa độ kiêng kỵ của Thiệu đệ đối Diệp Viễn còn cao hơn ta nhiều, cho nên thời gian ba năm này cũng là thời gian mà Thiệu đệ lột xác."

Nghe Tần Thiên phân tích, vẻ mặt của Tần Nam Thiên mới giãn ra.

Tính khí của Tần Thiệu hắn biết rất rõ, rất mạnh mẽ.

Dưới ước hẹn ba năm kích thích, Tần Thiệu có thể sẽ bộc phát ra tiềm lực kinh người.

Mặc dù thiên phú của Tần Thiệu không bằng Diệp Viễn, thế nhưng vẻn vẹn ba năm, chênh lệch nhất định sẽ không bị kéo gần quá nhiều.

Dù sao, Tần Thiệu cao hơn Diệp Viễn hai tiểu cảnh giới.

Chênh lệch này cũng không phải ba năm là có thể bù đắp.

...

Trong học phủ Võ Mông, ước hẹn ba năm của Diệp Viễn cùng Tần Thiệu nhanh như gió đã truyền ra.

Tạ Tĩnh Nghi nghe được tin tức này thì lập tức đi tìm Diệp Viễn.

"Diệp Viễn, ngươi có nhầm hay không? Ngươi biết rõ Tần Thiệu là khôi thủ lần này, vậy mà còn dám bằng lòng đánh một cuộc chiến sinh tử với hắn?" Vừa thấy Diệp Viễn, Tạ Tĩnh Nghi thở hổn hển nói.

Diệp Viễn cười nói: "Ta dám đáp ứng thì tất nhiên là có chút nắm chắc."

"Có chút? Ngươi bị mất não à?" Tạ Tĩnh Nghi tức giận nói.

"Ha ha, như Tần Thiệu đã nói, ta muốn quật khởi thì hắn là một cửa ải mà ta nhất định phải vượt qua. Hơn nữa, ta đã rất lâu không trải qua chiến đấu kiểu này, hắn khiêu chiến khiến cho chiến ý của ta sôi trào." Diệp Viễn hưng phấn nói.

Từ khi đi tới Thông Thiên Giới, Diệp Viễn vẫn luôn là kẻ yếu.

Bên cạnh hắn, luôn cần người khác bảo hộ.

Vậy nên trong thời gian mười mấy năm nay, Diệp Viễn hầu như không chiến đấu theo đúng nghĩa đen.

Hiện tại, hắn đang lĩnh ngộ một môn công pháp cực kỳ cao thâm, cũng đang lĩnh ngộ một môn võ kỹ vô cùng lợi hại.

Việc Tần Thiệu ước chiến đã châm lên dục vọng chiến đấu của Diệp Viễn.

"Nhưng mà, ngươi cũng không thể lấy tính mạng của mình ra đùa được. Ngươi muốn chiến đấu, tại sao phải tìm Tần Thiệu? Hắn đã sắp vượt qua cửa thứ hai của Kiếm Trủng. Ba năm sau, thực lực của hắn không biết sẽ đạt tới cảnh giới gì đây." Tạ Tĩnh Nghi tức giận nói.

Diệp Viễn nhìn Tạ Tĩnh Nghi, cười nói: "Tên mập mạp này, còn có tâm tư tới quan tâm ta? Nếu như ta đoán không có sai, thì gia tộc ngươi sợ rằng đã có hành động rồi?"

Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghi không khỏi cứng lại, lúng túng nói: "Ngươi… làm sao ngươi biết? Gia... gia tộc đã ngừng cung cấp tài nguyên cho ta rồi. Đám người này, thực sự là buồn cười."

"Cái này còn phải đoán sao? Ngươi làm ra chuyện lớn như vậy, bọn hắn không đuổi ngươi ra khỏi gia tộc là may rồi. Nhưng mà… ngươi phải cẩn thận vị Tam thúc kia của ngươi." Diệp Viễn nói.

Tạ Tĩnh Nghi cứng lại nói: "Tam thúc? Hắn... hắn hẳn không có ác ý đâu? Ngày đó sở dĩ hắn làm như vậy cũng chỉ là muốn cứu ta."

Diệp Viễn nói: "Cẩn thận một chút luôn là đúng. Nơi này có năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, ngươi cầm xài trước, hết thì quay lại tìm ta."

Tạ Tĩnh Nghi cười một tiếng nói: "Vậy thì Tạ Tĩnh Nghi ta cũng không khách khí, ta biết ngươi dựa vào Vạn Bảo Lâu, là một tên thổ hào. Hôm nay, ta đành phải dựa vào thổ hào là ngươi rồi."

Nhìn bộ dạng tham lam của tên mập này, vẻ mặt Diệp Viễn không khỏi cứng lại.

Tiểu tử này, cũng quá không khách khí.

Từ đó về sau, trong Kiếm Trủng có thêm hai người điên.

Một tên thì điên cuồng tự ngược, một tên thì điên cuồng luyện kiếm.

Sau ước hẹn ba năm, lần thứ hai Tần Thiệu tiến vào Kiếm Trủng liền vượt qua được tầng thứ hai, tiến vào tầng thứ ba.

Mà cách tu luyện của Tần Thiệu cũng đã trở nên điên cuồng.

Mỗi lần đi vào Kiếm Trủng, hắn đều khiến cho cơ thể mình đầy thương tích thì mới bằng lòng đi ra.

Cùng với đó, pháp tắc kiếm đạo của Tần Thiệu cũng đang nhanh chóng tăng vọt.

Diệp Viễn thì vẫn giống như trước đây, mỗi lần đi vào đều khiến cho bản thân đầy vết thương chồng chất thì mới đi ra khỏi Kiếm Trủng.

Sau đó tĩnh dưỡng vài ngày, lại đi vào, lặp lại nhiều lần như vậy.

Kiếm pháp thật lâu chưa thành, Diệp Viễn cũng không có sốt ruột.

Hắn đang đợi.

Đợi đến ngày nó hoàn thành.

Tự ngược đãi lâu như vậy, hình thức ban đầu đã dần dần hình thành trong đầu Diệp Viễn.

Một ngày tại năm thứ hai, Diệp Viễn ngồi xuống ở tầng thứ hai, chậm rãi rút một thanh kiếm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK