"Ha ha, xem ra, ngươi cũng không biết nhiều lắm." Tạ Tĩnh Nghi cố ý thừa nước đục thả câu nói.
"Rửa tai lắng nghe." Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn biết ba cửa khảo hạch theo thứ tự là Thiên Uy, Địa Sát và Độ Sáng, cũng biết mỗi một cửa đều loại bỏ đi rất nhiều ứng viên, thế nhưng cụ thể như thế nào thì hắn lại không biết.
Bất kể Tiêu Phong hay là Dương Duệ, đều tránh đàm luận đến việc này.
Diệp Viễn biết nguyên nhân của bọn họ, cho nên cũng không miễn cưỡng.
"Mỗi lần khảo hạch nhập môn động một tí là có đến mấy chục, mấy trăm vạn người, đông người như vậy thì khảo hạch thế nào? Cửa thứ nhất này là Thiên Uy, chính là cửa ải chuyên loại bỏ ứng viên. Ở cửa ải này sẽ đào thải đa số ứng viên, người có thể chịu đựng được cửa ải này thì đều là thiên tài trong thiên tài."
Thật ra người có tư cách tới tham gia khảo hạch nhập môn, đã có thể xưng là thiên tài.
Thế nhưng cửa ải Thiên Uy này, mục đích chính là muốn loại bỏ tuyệt đại đa số thiên tài.
Diệp Viễn trong lòng hơi động, hỏi: "Mỗi lần đào thải sẽ đào thải bao nhiêu người?"
Tạ Tĩnh Nghi cười khổ nói: "Hơn chín mươi phần trăm. Trên cơ bản những người qua được cửa này đều là người nổi bật trong Động Huyền đại viên mãn cùng Động Huyền hậu kỳ. Những người khác căn bản là không có hy vọng qua cửa."
Diệp Viễn nghe xong thì kinh ngạc không thôi, hắn cũng không nghĩ đến, cửa thứ nhất của khảo hạch này sẽ tàn khốc như vậy.
Thảo nào tên này nói rằng mình và hắn chỉ là đến nhìn qua mà thôi.
"Vậy ngươi định đầu hàng sao?"
Tuy nhiên giật mình thì giật mình, Diệp Viễn cũng chẳng có bao nhiêu sợ hãi.
Cửa thứ nhất này, hắn có chút nắm chắc sẽ đi qua được.
Cửa ải này tên là Thiên Uy, thật ra chính là cọ rửa ý chí, có chút giống với uy áp cảnh giới, nhưng cũng có chỗ khác biệt.
Thế nhưng loại khảo hạch này chỉ là trò trẻ con đối với hắn.
Ở Võ Mông Vương Thành này, cho dù uy áp cảnh giới có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng mạnh hơn Thần Quân Cảnh.
Diệp Viễn luyện hóa qua Tiểu Thông Thiên Sơn thì đừng nói là một cái Thần Quân Cảnh nho nhỏ, cho dù là chân thần ý chí, cũng đừng hòng để cho hắn giao động dù chỉ một chút.
Đây là chỗ dựa để hắn tự tin.
Chỉ là Diệp Viễn cũng không định vận dụng ý chí Tiểu Thông Thiên Sơn, hắn sẽ dùng ý chí của chính mình để ngăn cản.
Nếu như thực sự hắn không chịu đựng nổi thì hắn mới gian lận.
Nhưng mà hắn biết, nếu như cửa ải này mình còn không vượt qua được, vậy thì thật sự chẳng có hi vọng gì nữa.
Diệp Viễn cảm thấy tên tiểu bàn tử mới quen thật thú vị nên mở miệng hỏi.
"Đương nhiên ta không muốn đầu hàng, nhưng thực lực của ta cũng chỉ mạnh hơn ngươi một chút, thật sự không có hi vọng." Tiểu bàn tử có chút chán chường nói.
Diệp Viễn cười nói: "Cửa ải Thiên Uy này có liên quan tới cảnh giới, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Trong võ đạo người không có quyết tâm không sợ sống chết, khó có thể thành người tài. Ta nghĩ, đây chính là ý định ban đầu lúc thiết kế cửa ải này của học phủ Võ Mông. Đa số ứng viên sẽ sợ chết, không dám cùng trời đấu pháp, cho nên mới bị loại bỏ. Mà trên thực tế, cửa ải này tên là Thiên Uy, lại cũng không phải là Thiên Uy."
Tạ Tĩnh Nghi giật mình nhìn Diệp Viễn, thần sắc bất cần đời trên mặt dần dần biến mất, hắn không nghĩ tới những lời này vậy mà lại được tên này nói ra.
Cảnh giới của hắn thậm chí còn thấp hơn mình, nhưng lại có lý giải sâu sắc này.
"Ngươi nói rất đúng, ta không thể đầu hàng. Ta muốn để Tú Nhi của ta biết rõ ta là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất." Tạ Tĩnh Nghi nghiêm mặt nói.
Lời nói này khiến cho Diệp Viễn dở khóc dở cười.
Lúc này, một ông lão bước lên bục cao ở quảng trường, cất cao giọng nói: "Yên tĩnh."
Tiếng nói như sấm nổ, khiến cho hàng triệu người ở quảng trường nghe thấy rõ ràng.
"Cửa thứ nhất Thiên Uy chuẩn bị bắt đầu, cửa ải này khảo nghiệm ý chí võ đạo của các ngươi. Nếu như ai không chống đỡ nổi Thiên Uy, chỉ cần bóp nát tấm bảng gỗ trong tay các ngươi là sẽ được truyền tống ra ngoài. Đương nhiên làm như vậy, các ngươi liền thất bại tại kỳ khảo hạch này, trực tiếp bị đào thải. Thiên Uy duy trì liên tục ba mươi ngày, hơn nữa theo thời gian càng dài sẽ càng mạnh. Ta nói trước, nếu ai trong các ngươi cảm thấy trạng thái cơ thể bất ổn, thì tốt hơn hết là mau mau bóp nát tấm bảng gỗ, bằng không… sẽ chết người."
Lời nói của ông lão như một cái búa ép tất cả mọi người không thở nổi.
Riêng mấy chữ cuối cùng, càng làm cho trong lòng tất cả mọi người rùng mình.
Ý chí cọ rửa này sau vài ngày nhất định sẽ mạnh đến một trình độ kinh khủng, một khi có người không chịu nổi uy áp, sẽ bị ý chí mạnh mẽ ép vỡ thành từng mảnh.
Cho nên lời cảnh báo của ông lão này cũng không phải chuyện đùa.
Mạnh như Thần Quân Cảnh, muốn dùng ý chí võ đạo để giết chết võ giả cấp thấp là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Bây giờ, Thiên Uy bắt đầu."
Tiếng nói của ông lão vừa dứt, một cỗ ý chí như nước thủy triều đè xuống tất cả võ giả trên quảng trường.
Loại cảm giác này giống như là đối mặt với thác nước vậy.
Chỉ là ban đầu thác nước này cũng không có cường đại bao nhiêu, trừ những người cảnh giới quá thấp thì có chút vất vả, những người khác thì cực kỳ ung dung.
Chỉ là thác ước này cũng không phải chỉ đến một lần mà là duy trì liên tục không ngừng.
Giống như là ngươi xách một túi đồ vật, vừa mới bắt đầu ngươi sẽ không cảm thấy nặng, thế nhưng theo thời gian càng dài, ngươi sẽ cảm thấy càng ngày càng nặng.
Gần qua nửa canh giờ, đã có người không kiên trì nổi.
Chỉ những người có cốt linh hai trăm tuổi trở xuống mới có tư cách tiến vào khảo hạch, cho nên trên quảng trường rất đông người là võ giả Động Huyền sơ kỳ.
Có người chỉ có vài chục tuổi, bọn họ chỉ tới để thử vận khí, hoặc là tới cảm thụ một chút.
Những người này, còn có cơ hội thứ hai tham gia khảo hạch nhập môn.
Trăm năm sau, thực lực bọn hắn tự nhiên sẽ tiến thêm một bước.
"Phụt."
"Phụt."
"Phụt."
...
Trên quảng trường, không ngừng có người phun ra máu, sau đó trực tiếp bị truyền tống ra khỏi mảnh không gian này.
Diệp Viễn ngồi ngay ngắn phía trên tòa sen, không biểu hiện gì.
Mức độ cọ rửa ý chí như thế này đối hắn mà nói vẫn không đáng kể.
Mặc dù có Tiểu Thông Thiên Sơn giúp đỡ, Diệp Viễn đối với bản thân cũng rất tự tin.
Từ trước tới nay, Diệp Viễn đã trải qua rất nhiều chuyện, khảo nghiệm sinh tử cũng không biết có bao nhiêu lần.
Không nói con đường nghịch thiên trong thế giới Tiên Lâm, chỉ riêng không gian phong bạo mà hắn gặp phải đã không phải chuyện mà người bình thường có thể tưởng tượng.
Ý chí võ đạo của hắn đã sớm kiên cố.
Chút Thiên Uy này, chủ yếu nhằm vào võ giả có tu vi Động Huyền Cảnh, đối với hắn cũng không có bao nhiêu lợi hại.
Chỉ là đối với võ giả Động Huyền Cảnh mà nói thì Thiên Uy này cũng tương đối lợi hại.
Diệp Viễn tự nghĩ tại một điểm này, hắn không kém bao nhiêu so với các thiên tài khác.
Một ngày nháy mắt đã qua, ngày thứ hai vừa đến, một cỗ ý chí so với hôm qua càng mạnh hơn bất chợt phủ xuống.
Dưới cỗ ý chí này trùng kích, rất nhiều người lập tức ngã xuống, lần lượt từng bóng người biến mất trên quảng trường.
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.
Cuộc đào thải quy mô lớn rốt cuộc xuất hiện ở ngày thứ năm cùng ngày thứ sáu.
Vẻn vẹn ngày thứ năm đã có hai trăm ngàn người bị truyền tống ra ngoài.
Những người còn lại, trên mặt cũng không còn vẻ ung dung trước đó.
Đến ngày thứ sáu, trên đầu Tạ Tĩnh Nghi đã chảy ra lấm tấm mồ hôi.
Bản thân hắn đã dự tính qua hắn tối đa cũng chỉ kiên trì được năm đến sáu ngày.
"Ngươi suy nghĩ một chút đến Tú Nhi của ngươi đi, suy nghĩ ngươi vì cái gì mà cố gắng trở nên mạnh mẽ. Nếu ngươi đã có lý do để trở nên mạnh mẽ, vậy tại sao lại muốn bỏ dở giữa chừng?"