Thu Thủy Sinh há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng hắn phát hiện cái gì cũng không nói ra được.
Ở dưới tình huống Cận Vũ chiếm hết tiên cơ mà vẫn bị Diệp Viễn đánh bại.
Hắn đến Đãng Khí Hồi Trường của Cận Vũ còn không phá giải được thì đừng nói đến đối phó với Diệp Viễn.
Thu Thủy Sinh là thiên kiêu chi tử, trừ Cận Vũ ra, ở trong trăm thành này hắn căn bản không để ai vào mắt.
Nhưng mà bây giờ, hắn đúng thật là không có dũng khí chiến đấu với Diệp Viễn.
Ngõ hẹp gặp nhau người mạnh thắng!
Ở tình huống vừa rồi, e là đổi thành ai cũng sẽ suy nghĩ làm thế nào giữ mình trước.
Chí ít, thì cũng sẽ có tia do dự.
Nhưng mà Diệp Viễn không có nửa điểm do dự, cứ như vậy mà chém thẳng tới!
Lúc này, Thu Thủy Sinh không khỏi nghĩ đến lời nói của Tần Thiệu trước đó.
Hắn, trời sinh chính là người sáng tạo ra kỳ tích!
Lúc trước hắn còn rất khinh thường Tần Thiệu, nhưng mà bây giờ hắn phát hiện, Tần Thiệu không có nói một câu nào khuếch đại cả.
“Nhân lúc hắn bị thương, lấy mạng hắn! Giết chết tên gia hỏa này, nhẫn trữ vật trên người hắn đều là của chúng ta!”
Trong đám người không biết ai bỗng nhiên hô lên, lập tức thức tỉnh mọi người.
Hai trận đại chiến liên tiếp, xung quanh đã tụ lại hơn ngàn người!
Sau một tiếng hét này, lập tức có không ít người động tâm tư đục nước béo cò.
Nhất thời, có rất nhiều người vây giết về phía Diệp Viễn.
Không riêng gì hắn, cũng không thiếu người đánh về phía Cận Vũ.
“Một đám người không biết liêm sỉ! Các ngươi, cũng xứng động thủ với Cận Vũ!”
Thu Thủy Sinh hừ lạnh một tiếng, thân hình phi ra ngoài nhanh như chớp.
Sắc mặt Tần Thiệu cũng trầm xuống, lao nhanh về phía Diệp Viễn.
Đối với với các học viên đánh tới như thủy triều, Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, rung cổ tay, xuất Tru Tà Kiếm!
Mặc dù trạng thái bây giờ của hắn không tốt, nhưng mà chỉ là đối với cao thủ như Cận Vũ mà thôi.
Pháp quyết thân thể Diệp Viễn tu luyện là Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết của tộc Huyền Vũ.
Mặc dù môn công pháp này ở Thông Thiên Giới không tính là thần công tuyệt thế gì, nhưng lực phòng ngự mạnh, là thứ mà môn công pháp bình thường không thể so sánh được.
Thiên phú của tộc Huyền Vũ chính là lực phòng ngự kinh người, công pháp bọn họ tu luyện tự nhiên cũng không kém.
Tuy vết thương vừa rồi hơi nặng một chút, nhưng còn chưa đến mức khiến cho Diệp Viễn mất đi sức chiến đấu.
Đối phó với những thứ rác rưởi này, hắn vẫn có thừa lực.
“Xoạt!”
Diệp Viễn phất tay chém một kiếm, lực đạo cường đại khiến cho mấy người trước mặt hoảng hốt.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được, Diệp Viễn đã bị thương thành như thế mà còn có thể xuất ra đòn tấn công bén nhọn như vậy.
Dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, mấy người gần nhất thậm chí đến ngay cả ngọc bội cũng không kịp bóp nát đã bị Diệp Viễn giết chết.
Mấy người phía sau căn bản không kịp chạy trốn chỉ kịp bóp nát ngọc bội, truyền tống về tế đàn.
“Không cần sợ, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, cố ý dùng một kiếm này để dọa người! Giết hắn!” Trong đám người, không biết ai đó lại la lớn.
Làn sóng người vốn dĩ vì một kiếm này mà dừng lại một chút lại đánh lén về Diệp Viễn lần nữa.
Khóe miệng Diệp Viễn cười nhạt, căn bản không để bụng đối với thứ này.
Tới một người, hắn giết một người.
Tới hai người, hắn giết một đôi!
Những người này đều ôm tâm lý may mắn, cho rằng Diệp Viễn đã kiệt sức.
Nhưng bọn họ nào biết công pháp của Diệp Viễn đáng sợ đến thế nào, chút tiêu hao này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.
Dù là thần nguyên còn thừa không nhiều, nhưng mà duy trì thời gian dài vẫn là vượt khỏi tất cả dự liệu của mọi người.
Diệp Viễn càng là không ngừng xuất kiếm, tùy ý lấy đi sinh mệnh của những đệ tử ngoại viện này.
Nhưng mà ở trong đám người, có một ánh mắt như rắn độc đang nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
Thực lực cảnh giới của hắn không khác gì những người khác, ở trong đám người cực kỳ bình thường, căn bản sẽ không có ai chú ý tới hắn.
Mà lúc này, hắn đã theo đoàn người đi tới phía sau lưng Diệp Viễn!
Sau đó, hắn xuất thủ cực kỳ hung hãn!
Trong lòng Tần Thiệu bỗng nhiên hơi động, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Diệp Viễn, cẩn thận phía sau!” Tần Thiệu hét to.
Mà đúng lúc này, một đạo khí tức cường đại gào thét đánh tới!
“Tần Nguyên Long, ngươi dám!”
Người này không phải ai khác mà chính là Lôi Minh đường xa tìm tới!
Khi hắn nghe được tin tức Diệp Viễn khiêu chiến quần hùng thì biết nhất định Tần Nguyên Long sẽ tới nơi này.
Nhưng mà hắn không ngờ được, vừa tới đã thấy Tần Nguyên Long lẫn trong đám người đánh lén Diệp Viễn!
Không có gì phải nghi ngờ, Diệp Viễn chính là học viên có tiềm lực nhất học phủ Võ Mông, thậm chí đã vượt qua cả Tần Thiên.
Trước khi chuẩn bị đi, Ôn Nhất Dương đặc biệt dặn dò, nhất định phải coi chừng Tần Nguyên Long, đừng để hắn đối phó với Diệp Viễn.
Không ngờ được, vẫn bị tên khốn này trốn mất!
Một cường giả Quy Khư đánh lén một võ giả Động Huyền như Diệp Viễn, cái này không có gì phải hồi hộp hết.
Tần Nguyên Long trà trộn vào trong đám người, cách Diệp Viễn quá gần, hắn cản bản là không cho Diệp Viễn cơ hội bóp nát ngọc bội!
Khóe miệng Tần Nguyên Long nhếch lên cười, cuối cùng cũng có thể giết chết Diệp Viễn!
Tiểu tử khiến cho Tần gia mất hết mặt mũi này, cuối cùng cũng chết.
Chỉ tiếc, lúc này Diệp Viễn đang đưa lưng về phía hắn, hắn không thể nhìn thấy nét cười trào phúng của Diệp Viễn.
“Oành!”
Tần Nguyên Long cảm thấy hoa mắt, chợt không thấy thân hình Diệp Viễn đâu nữa.
Một chưởng đánh hết toàn lực của hắn rơi vào trên người những học viên đối mặt với Diệp Viễn.
Một chưởng cường hãn của cường giả Quy Khư, những học viên kia đều ở tình trạng không chuẩn bị gì, trực tiếp bị Tần Nguyên Long giết chết một mảng lớn!
Tất cả mọi người sửng sốt, Diệp Viễn đi đâu rồi?
Da đầu Tần Nguyên Long nổ tung, hắn phát hiện hình như mình xem nhẹ một chuyện vô cùng quan trọng!
Không riêng gì hắn, tất cả mọi người đều xem nhẹ chuyện này.
Diệp Viễn, hắn biết ngự kiếm phi hành!
“Tần lão sư, có phải là rất thất vọng không? Các ngươi cũng quá sơ xuất rồi, thế mà lại quên ta biết ngự kiếm phi hành!” Diệp Viễn ở trong không trung nhìn xuống Tần Nguyên Long, cười mà như không cười nói.
Sắc mặt Tần Nguyên Long tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy sát ý.
Chuyện quan trọng như vậy, thế mà lại bị bọn họ xem nhẹ!
Không đúng, hoặc có lẽ là, Diệp Viễn cố ý khiến bọn họ sơ xuất.
Kể từ sau khi đánh một trận với Tần Thiệu, trước mặt người khác Diệp Viễn không bao giờ dùng ngự kiếm phi hành.
Nhoáng cái chính là sáu, bảy năm trôi qua, Diệp Viễn vẫn luôn chiến đấu với người khác trên mặt đất, chưa từng thể hiện ra năng lực này.
Thế cho nên, tất cả mọi người đều quên mất sự thật này!
Dù sao, người dưới Thần Quân Cảnh thì không thể nào phi hành được ở Thông Thiên Giới chính là bình thường.
Loại phương thức tư duy này đã trở thành tâm căn cố đế trong tư duy của mọi người, rất khó từ tận gốc.
Bảy năm trước Diệp Viễn kia kinh diễm phi hành xác thực làm tất cả mọi người khiếp sợ nhưng mà Trảm Tinh sau này của Diệp Viễn so với ngự kiếm phi hành càng thêm hấp dẫn tròng mắt của người khác.
“Ngự kiếm phi hành! Diệp Viễn lại có thể ngự kiếm phi hành! Trời ơi, rốt cuộc là tên gia hỏa này có bao nhiêu yêu nghiệt vậy?”
“Gia hỏa này giấu quá sâu! Có một chiêu này, hắn đã bất bại rồi!”
“Không ngờ được! Thật là không ngờ được! Thiên tài đứng đầu của trăm thành lại đổi chủ theo cách này!”
…
Diệp Viễn phi hành, khiến cho mọi người khiếp sợ lần nữa.
Đứng nói là trăm thành, cho dù là nghìn thành, vạn thành cũng chưa chắc có thể tìm ra một thiên tài biết ngự kiếm phi hành!
Nhưng mà, Diệp Viễn làm được!
“Tần Nguyên Long, ngươi không để ý đến thân phận, ám sát đệ tử học phủ! Chuyện này, ta nhất định sẽ báo cho thành chủ đại nhân biết! Ngươi, làm tốt giác ngộ đi!”
Tiếng rống giận dữ của Lôi Minh vang lên đúng lúc này.