Thu Thủy Sinh nhíu mày, nhìn về phía người mới đến.
“Ngươi và Diệp Viễn là đồng môn?” Thu Thủy Sinh hỏi.
Tần Thiệu gật đầu, nói: “Bại tướng dưới tay hắn!”
Thu Thủy Sinh cũng không lộ ra vẻ bất ngờ, có thể không phân thắng bại với Cận Vũ, thì người trước mắt này sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn.
“Ở trước mặt Cận Vũ, không có người nào có thể nương tay! Hơn nữa… Cận Vũ cũng không xuất toàn lực!” Thu Thủy Sinh thản nhiên nói.
Tần Thiệu liếc hắn một cái, nói: “Kinh nghiệm của ngươi không sử dụng được trên người Diệp Viễn. Hắn, trời sinh chính là người sáng tạo kỳ tích!”
Thu Thủy Sinh bật cười nói: “Ngươi thua ở dưới tay Diệp Viễn, có phải là có chút sợ bóng sợ gió rồi không? Võ giả cũng không thể mất đi cái tâm võ đạo của mình!”
Tần Thiệu từ chối cho ý kiến nói: “Xem tiếp rồi biết.”
Nghe được tin Diệp Viễn một mình chiến đấu với quần hùng, lúc đầu Tần Thiệu cũng là một hồi kinh ngạc không hiểu.
Thế nhưng rất nhanh hắn đã hiểu rõ.
Hắn biết Diệp Viễn đang suy nghĩ gì, không có trường hợp nào dùng để tôi luyện chính mình thích hợp hơn trường hợp này.
Chỉ là loại phương thức tôi luyện chính mình này của Diệp Viễn quá tùy hứng, cho dù là Cận Vũ cũng không dám làm như thế.
Kẻ này thật đúng là điên cuồng!
Tần Thiệu cũng coi như rất hiểu Diệp Viễn, trước đây hắn bằng lòng ký sinh tử ước trước trận chiến nhìn thì có vẻ rất lỗ mãng nhưng thật ra là hắn có lòng tin tuyệt đối với bản thân mình.
Cho nên hắn biết, lần này cũng không phải ngoại lệ!
Hai người Diệp Viễn và Cận Vũ gặp chiêu phá chiêu, đánh đến khó phân thắng bại khiến tất cả mọi người xem đến há hốc mồm.
“Diệp Viễn này thế mà lại có thể mạnh như vậy, có thể đánh đến bất thân thắng bại với Cận Vũ!”
“Vương thành Võ Mông này từ lúc nào lại có nhân vật lợi hại như vậy, thế mà chúng ta lại không biết!”
“Nhất chiến thành danh thiên hạ biết! Trận chiến này bất luận thắng bại thế nào, cái tên Diệp Viễn này nhất định sẽ truyền khắp trăm thành!”
…
Ở vùng đất trăm thành này, Cận vũ chính là một cái cọc tiêu, căn bản không có người nào có thể thắng được hắn.
Thu Thủy Sinh cũng không được!
Nhưng mà hôm nay, thế mà Diệp Viễn lại có thể đánh đến bất phân thắng bại với hắn!
Chỉ là bọn họ không biết, lúc này Cận Vũ cũng giống như Hà Ninh, thực ra đều cực kỳ phiền muộn.
Nhìn qua thì là hai người khó phân trên dưới, ai cũng không làm gì được ai.
Nhưng trên thực tế, lúc so chiêu với Diệp Viễn, hắn hoàn toàn dựa vào sự siêu việt của cảnh giới và pháp tắc mới có thể miễn cưỡng đánh hòa nhau.
Cận Vũ càng đánh càng kinh hãi, hắn đã sớm nhìn ra, kiếm pháp của Diệp Viễn tới tới lui lui chỉ là một chiêu như vậy.
Bất luận xuất chiêu thế nào, chiêu thức của hắn đều chỉ là một chữ “Trảm”.
Kiếm là vua của trăm loại vũ khí, có thể biến hóa hàng ngàn hàng vạn!
Người sử dụng kiếm, phần lớn đều theo đuổi sự biến hóa cực hạn, dùng để đánh bại kẻ địch giành chiến thắng.
Nhưng mà Diệp Viễn lại làm ngược lại, miễn cưỡng biến kiếm thành đao, chỉ biết trảm trảm trảm!
Thế nhưng Cận Vũ không thể không thừa nhận, Diệp Viễn đã vận dụng một chữ “Trảm” này đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Hơn nữa không biết vì sao, Cận Vũ luôn cảm giác phương diện xuất chiêu thức của Diệp Viễn phun ra đại khí thần nguyên bàng bạc, có loại cảm giác không thể địch lại được.
Thần nguyên của hắn trước mặt Diệp Viễn tựa như là chiếc thuyền con trong biển rộng, lúc nào cũng có thể bị lật úp.
Cho nên cùng là một chiêu, thần nguyên hắn sử dụng nhiều hơn so với Diệp Viễn, mới có thể miễn cưỡng chặn được Diệp Viễn.
Loại cảm giác này, hắn chưa bao giờ gặp phải.
Nói chung, rõ ràng thực lực của hắn cao hơn Diệp Viễn rất nhiều, nhưng lại có thể hết lần này tới lần khác không chiếm được chút tiện nghi nào!
Loại cảm giác này khiến hắn bực bội đến muốn thổ huyết.
Trong nháy mắt, hai người tranh đấu đến ngàn chiêu, ngươi phá giải chiêu của ta, ta phá giải chiêu của ngươi, san bằng cả một mảng núi lớn.
“Không thể tiếp tục như vậy nữa! Thần nguyên của Diệp Viễn liên miên không dứt, giống như là biển rộng vô tận, không nhìn thấy một dấu hiệu khô kiệt nào, khó tránh lúc trước hắn nói không cần nghỉ ngơi! Dạng tiêu hao từ từ này, người không chịu được trước nhất định là mình!” Cận Vũ vừa chiến đấu vừa thầm nghĩ.
Nếu để cho người ngoài biết được suy nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ kinh ngạc.
Một cường giả nửa bước Khuy Thiên Thần Cảnh, thế mà thần nguyên lại không đấu lại một tên Động Huyền hậu kỳ, đây quả thực là điều không thể tin được.
“Đinh!”
Cận Vũ cố ý lộ sơ hở, bị kiếm của Diệp Viễn chém trúng, thân thể bay ra ngoài.
Thân thể Cận Vũ đứng giữa không trung, không có chỗ nào để mượn lực, Diệp Viễn sao lại có thể buông tha cơ hội này, nhanh chóng xuất một chiêu Trảm Tinh nữa!
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Thu Thủy Sinh hiện lên một nụ cười, nói với Tần Thiệu: “Diệp Viễn thua rồi!”
Tần Thiệu sững sờ, có chút không hiểu lắm.
Thu Thủy Sinh cười nói: “Diệp Viễn đúng là rất mạnh, nhưng mà một chiêu Đãng Khí Hồi Trường này, bất luận thế nào ta cũng không phá giải được. Diệp Viễn ở loại tình huống này, càng là không có khả năng phá giải.”
Diệp Viễn đang trên đường đuổi giết, bỗng nhiên biến sắc, một cỗ khí tức nguy hiểm ập vào mặt!
Thân thể Cận Vũ ở giữa không trung xẹt qua một đạo độ cong hoàn mỹ, trường kiếm trên mặt đất rung động, thân thể bay lên lần nữa.
Hành động liên tiếp này lưu loát dứt khoát, cả người Cận Vũ giống như hóa thành một thanh kiếm sắc, giết về phía Diệp Viễn.
“Đãng Khí Hồi Trường!”
Diệp Viễn biến sắc, phát hiện Cân Vũ đã thực sự trở thành người kiếm hợp nhất!
Một chiêu này rung động đến tâm can, có một cỗ khí thế mà trước nay chưa từng có, không thấy máu không dừng tay!
Dưới một kiếm này, tất cả đều ảm đạm phai mờ!
Cái này, chính là thực lực chân chính của người đứng đầu trăm thành!
“Là Đãng Khí Hồi Trường! Diệp Viễn chắc chắn thua!”
“Thời cơ một chiêu Đãng Khí Hồi Trường này bắt quá chuẩn, dù Diệp Viễn có Cửu Chuyển Kim Thân sợ là cũng không tránh được!”
“Có thể làm cho Cận Vũ xuất ra Đãng Khí Hồi Trường cũng đủ cho Diệp Viễn kiêu ngạo!”
…
Khi tất cả mọi người cho rằng tình huống này là không thể thì Cận Vũ xuất ra đòn sát thủ Đãng Khí Hồi Trường.
Diệp Viễn đã không có chỗ hoàn chuyển, đường sống duy nhất chính là bóp nát ngọc bội!
Nhưng mà đúng lúc này, sắc mặt tất cả mọi người đại biến!
“Hắn… hắn muốn làm cái gì?”
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, dưới tình huống cơ hội đã mất, Diệp Viễn không lùi mà tiến!
Đi thêm một bước, khí thế Diệp Viễn lập tức cưỡng hãn thêm một chút!
“Trảm Tinh!”
Tru Tà Kiếm trên tay Diệp Viễn không hề dừng lại mà vẫn không tiến mà lùi chém về phía trước!
Hai kiếm còn chưa giao nhau, hai cỗ khí thế tuyệt cường đã đụng vào nhau, thần nguyên quanh thân hai người quậy đến một mảnh hỗn loạn.
Một người không tiến mà lùi, mỗi một người đều mang khí thế như cầu vồng!
Chính là không thể buông tha!
“Oành!”
Hai cỗ sức mạnh pháp tắc tinh luyện tới cực điểm, kịch liệt va đụng vào nhau.
Khí tức chấn động khiến mọi người không mở mắt ra được.
Hai bóng người giống như hai con diều đứt dây, bay ra ngoài.
“Bụp!”
“Bụp!”
Hai người ngã lăn trên mặt đất, đập mặt đất thành một cái hố sâu.
Tất cả mọi người dừng hít thở, không biết một trận chiến này rốt cuộc là ai thắng ai thua.
Thu Thủy Sinh hít một hơi khí lạnh, hắn không ngờ được dưới tình huống như vậy, Diệp Viễn còn có thể xuất ra đòn phản kích mạnh như thế.
Diệp Viễn này chẳng những thực lực mạnh mẽ, ý chí chiến đấu cũng là ngoan cường bất khuất.
“Hô…”
Đúng lúc này, Diệp Viễn chậm rãi từ trong hố sâu đi ra, khắp người trên dưới đều đang chảy máu, khí cơ hỗn loạn, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Tần Thiệu liếc mắt nhìn Thu Thủy Sinh, thản nhiên nói: “Không biết sau ngày hôm nay, ngươi có còn dũng khí chiến đấu với Diệp Viễn không?”