Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đi liên tiếp ba ngày, cuối cùng đoàn người Diệp Viễn đã tới lối vào của tầng hai.

“Tầng hai, hoang thú thuộc về ta, tiên dược về các ngươi.” Diệp Viễn nói rồi đi thẳng lên tầng hai.

Hoang thú ở tầng hai căn bản đã ở cấp độ Thần Vương.

Thực lực của những hoang thú này rất mạnh, hơn nữa da dày thịt béo. Nếu những đệ tử của Tử Kim Điện một mình một người chưa chắc đã là địch thủ của hoang thú.

Vậy mà Diệp Viễn lại nói, hắn muốn khế ước của hoang thú tầng hai.

Nếu như trước đây, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy Diệp Viễn đang huênh hoang. Một kẻ Đạo Huyền tầng ba thì dựa vào cái gì mà đối địch với hoang thú cấp độ Thần Vương?

Nhưng sau khi thấy trận đối chiến của hắn và Quách Hủ thì đã không còn ai dám coi nhẹ Diệp Viễn nữa.

Cho dù không sử dụng thần kiếm thì với thực lực của Diệp Viễn cũng mạnh hơn rất nhiều so với những người trong bọn họ.

“Xem chừng hắn vào Huyết Vũ Hoang Nguyên không chỉ vì linh dược mà còn muốn dùng hoang thú trong này để rèn luyện bản thân.” Linh Khuyển Thần Vương nói.

“Hừ! Nhiều nhất là nửa năm thì hắn có thể tiến bộ đến đâu?” Quách Hủ khinh thường nói.

“Cũng không biết hắn dùng cách gì khiến Vân Tiêu đại nhân đồng ý. Huyết Vũ Hoang Nguyên chưa từng có tiền lệ mở cửa cho người ngoài. Vậy mà không ngờ lần này thế mà lại phá lệ.” Linh Khuyển Thần Vương nói.

Mặt Quách Hủ âm trầm không lên tiếng đi theo chân Diệp Viễn.

“Grào!”

Một tiếng gào rung trời vang lên, một con hoang thú hình dáng như con vượn đột nhiên chạy ra, lao thẳng tới trước mặt Diệp Viễn.

Diệp Viễn thấy thế không kinh sợ mà còn mừng, tiện tay rút Tinh Nguyệt Kiếm ra, chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng lúc này một tàn ảnh xẹt qua từ bên người hắn, tốc độ còn nhanh hơn lướt về phía con hoang thú kia.

“Lục Thiên Kiếm Vực!”

Lãnh vực Thần Vương vừa mở thì vô số kiếm quang đã chém con hoang thú kia thành vô số lỗ thủng.

“Ầm!”

Hoang thú còn chưa kịp nổi giận đã bị Quách Hủ trảm sát một cách gọn gàng.

Một đòn của cường giả Hư Huyền sao có thể là đối thủ với hoang thú cấp Thần Vương thông thường?

“Keng!”

Quách Hủ vô cùng tiêu sái mà tra kiếm vào vỏ.

Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống nói: “Quách Hủ, ngươi đây là có ý gì?”

Quách Hủ một bộ dạng khí định thần nhàn, thản nhiên nói: “Cái gì ý gì? Huyết Vũ Hoang Nguyên là lãnh địa của Thánh Thành ta. Ta thân là đại đệ tử Tử Kim Điện rèn luyện ở đây, chẳng lẽ có gì không ổn sao?”

Dứt lời, Quách Hủ như thể ra oai mà liếc nhìn Diệp Viễn rồi nghênh ngang rời đi.

Mục đích của hắn rất đơn giản. Nếu Diệp Viễn muốn dựa vào hoang thú trong này để nâng cao thực lực, vậy hắn sẽ không để Diệp Viễn làm được.

Hắn sẽ thẳng tay giết hết hoang thú gặp được, sẽ không cho Diệp Viễn bất cứ cơ hội nào.

Trừ phi Diệp Viễn sử dụng thanh thần kiếm đó.

Nhưng sử dụng thần kiếm căn bản không đạt được hiệu quả rèn luyện.

Về phần Diệp Viễn có chạy đua hay không, hắn càng không quan tâm.

Có Linh Khuyển Thần Vương ở trong này, hai người một khuyển tam đại cường giả Hư Huyền chẳng lẽ Diệp Viễn còn có thể lật trời?

Bây giờ hoang thú cảnh giới Thần Vương là đối thủ thích hợp nhất với Diệp Viễn.

Với tình huống không sử dụng thần khí thì Diệp Viễn với hoang thú cấp Thần Vương đỉnh phong hẳn là tám lạng nửa cân.

“Khừ khừ…”

Đột nhiên một tiếng gầm đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.

Nghe âm thanh rất giống với hoang thú viên hầu vừa bị Quách Hủ giết chết kia.

“Ầm ầm ầm…”

Đại địa chấn động!

Từ xa, bảy tám hoang thú lao nhanh tới.

Nhìn từ khí thế thì thực lực của bảy tám con hoang thú này đều là Thần Vương đỉnh phong.

“Ha ha, tới rất đúng lúc!” Quách Hủ cười lớn một tiếng, trường kiếm giơ lên chém bảy tám con hoang thú Viên Hầu kia.

Lục Thiên Kiếm Vực vừa mở, trong lòng Quách Hủ nghĩ rằng mình sẽ đại sát tứ phương.

Đáng tiếc, hắn đã tính sai!

Bảy tám con hoang thú kia vừa thấy Quách Hủ hùng hổ xông tới thì từng con lại bày ra các loại tư thế cực kỳ cổ quái.

Lúc Quách Hủ tới gần phía trước thì bảy tám con hoang thú đột nhiên toàn lực ra tay.

Tám đạo nguyên lực giống như đạn pháo trong nháy mắt tụ lại với nhau.

Một nguồn năng lượng chấn động kinh người truyền ra, Quách Hủ đang ra oai thấy một màn này thì sắc mặt đại biến.

Có điều hắn muốn đổi chiêu đã không kịp.

“Rầm!”

Nguyên lực đạn pháo kia đã nổ lên Lục Thiên Kiếm Vực của hắn. Lãnh vực Thần Vương cường đại vậy mà lại bị phá thành một lỗ to.

Còn thân thể của Quách Hủ bay thẳng ngược trở lại.

“Phụt!”

Thân thể Quách Hủ rơi xuống đất, một sư đệ vội vàng tới đỡ hắn. Còn hắn thì phun ngay ra một búng máu.

“Grừ grừ…”

Tiếng gầm của tám con hoang thú phát ra rung trời. Bộ dạng đó như thể hân hoan vui mừng với thắng lợi của một đòn này.

“Đáng chết! Tám con Viên Hầu này lại có cách hợp kích cổ quái này, uy lực của một đòn lại không thua kém gì với cường giả Hư Huyền!” Quách Hủ oán hận nói.

Rõ ràng chỉ là tám con hoang thú cấp Thần Vương đỉnh phong nhưng lực hợp kích vừa rồi kia lại mạnh như thế.

Quách Hủ cũng nhất thời khinh thường, muốn giành mau chóng trảm sát hoang thú trước mặt Diệp Viễn, không ngờ lại bị tổn thất nặng nề.

Lúc này một luồng khí huyết, một hơi nguyên lực của hắn lại không thể nâng cao trong thời gian ngắn.

Tám con hoang thú Viên Hầu kia lại còn hiểu đạo lý thừa thắng xông lên. Sau khi ăn mừng ngắn ngủi đã bước nhanh đuổi tới về phía này.

“Rầm rầm rầm…”

Tám con vượn khổng lồ cao mười mét đồng loạt phi tới, cảm giác đại địa đều sắp bị phá rách tả tơi.

Tám con Cự Viên này vừa chạy vừa bày ra tư thế cổ quái vừa rồi.

Chúng lại muốn xông lên lần nữa!

Đúng lúc này, Diệp Viễn đã di chuyển. Thân hình hắn lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Dung nhập thiên địa!

Trong nháy mắt, Diệp Viễn đã chém vào giữa tám con Cự Viên.

Ngụy lãnh vực Thần Vương của hắn vừa mở, kiếm khí cuồng bạo ngay lập tức làm rối loạn tiết tấu hợp kích của Cự Viên.

“Leng keng leng keng…”

Vô số kiếm khí chém lên thân Cự Viên, phát ra âm thanh kim thiết chạm nhau.

Vậy mà thân thể của tám con Cự Viên này lại có thể so với thánh khí.

Kiếm quang của Diệp Viễn nhất thời cũng không thể phá vỡ phòng ngự của chúng.

Đương nhiên, đây chủ yếu còn là vì cảnh giới của Diệp Viễn chưa đủ. Ý cảnh trong kiếm quang của hắn đã đạt tới nhưng nguyên lực chưa đủ cường đại để chống đỡ.

Nếu như hắn có nguyên lực cảnh giới Thần Vương thì lúc này ít nhất cũng đã giết chết được hai con Cự Viên.

Hiển nhiên những con Cự Viên này không ngờ tên nhân loại thoạt nhìn rất tầm thường này lại có thể khiến một con trong bọn chúng trở tay không kịp.

Sự phá rối của Diệp Viễn đã làm loạn hợp kích của Cự Viên. Bây giờ bọn chúng từng con tự chiến, Diệp Viễn cũng rất thành thạo xuyên qua giữa bọn chúng.

Trong lúc nhất thời, đôi bên đấu ngang tài ngang sức.

Tuy lãnh vực Thần Vương của Diệp Viễn tạm thời không thể phá vỡ phòng ngự của Cự Viên nhưng về lâu dài thì lại có thể bị Diệp Viễn làm tiêu hao.

Tám con Cự Viên gào khóc, từng con một muốn bày ra tư thế cổ quái.

Nhưng Diệp Viễn căn bản không cho chúng cơ hội.

Mỗi lần chúng muốn hợp kích, vô số kiếm quang của Diệp Viễn sẽ tập hợp lại giáng xuống trên thân của một con Cự Viên.

Lãnh vực Thần Vương của hắn có yếu đi thì một khi giáng lên thân một con, đối phương cũng sẽ không chịu nổi.

Còn sự hợp kích của chúng chỉ cần một con không được thì sẽ trực tiếp bị phá hết.

Quách Hủ nhìn thấy cảnh này sắc mặt u ám không thôi.

Hắn không ngờ lại có thể bị lật thuyền trong mương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK