Tiểu bạch hổ nhanh như tia chớp chạy về phía thất thốn của Hắc mãng xà, nhằm vào đóa hoa thất sắc kia mà cắn!
"Tê... Tê..."
Bản thân Hắc mãng xà cũng không nghĩ tới, tiểu bạch hổ này sẽ thừa dịp cháy nhà hôi của, hơn nữa chỗ khác không cắn, hết lần này tới lần khác cắn trên thất thốn của nó!
Đây là muốn lấy mạng sao!
Hắc mãng xà không ngừng lắc lư thân thể, muốn hất tiểu bạch hổ đi.
Nhưng mà hàm răng tiểu bạch hổ cắn chặt đóa hoa thất sắc không buông, tùy ý Hắc mãng xa lay động, chính là không nhả ra!
Hắc mãng xà bị cắn phải thất thốn, mười phần khí lực không phát huy ra được một phần, lại thêm thương thế trước đó nó cùng Bạch hổ chiến đấu, và vết thương do Diệp Viễn ban cho, không bao lâu nó liền bất động, chẳng qua thỉnh thoảng còn co quắp vài cái.
Một con yêu thú cấp hai trung cấp, lại bị một con tiểu bạch hổ cắn chết!
Mặc dù Hắc mãng xã đã bất động, tiểu bạch hổ vẫn chậm chạp không chịu nhả, chết cũng không nhả.
Diệp Viễn nhặt Thương Hoa Kiếm lên, đi tới chỗ Hắc mãng xà, vỗ nhẹ trên đầu tiểu bạch hổ một cái, tiểu bạch hổ tựa hồ hiểu được liền thả lỏng miệng ra.
Diệp Viễn sợ tiểu bạch hổ cắn không đủ ác, lại bồi thêm một đao lên hoa thất sắc, hoàn toàn kết liễu tính mạng Thất Thải Lưu Vân Mãng.
Sau khi Tiểu bạch hổ nhả ra, liền không quan tâm đến Hắc mãng xà nữa, mà trở lại bên cạnh mẫu thân, dùng đầu lưỡi liếm vết thương.
Diệp Viễn cùng Nam Phong Chỉ Nhu trố mắt nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Hai người bọn họ tốn nhiều khí lực như vậy, cuối cùng lại do tên tiểu tử này đánh một kích trí mạng.
Có điều tốc độ vừa nãy của tiểu tử này, đã làm cho hai người họ nhìn nó với cặp mắt khác. Tiểu tử này mà lớn lên nhất định sẽ là một nhân vật đáng sợ!
Nam Phong Chỉ Nhu nhìn Bạch hổ nằm dưới đất, lại nhìn Diệp Viễn.
Diệp Viễn hiểu ý của nàng, nhưng lắc đầu nói: "Nó bị thương quá nặng, hơn nữa còn trúng độc của Thất Thải Lưu Vân Mãng, ta cũng hết cách."
Nam Phong Chỉ Nhu không cam lòng nói: "Không phải ngươi mang theo rất nhiều đan dược sao? Chắc là có Giải Độc Đan cùng thuốc chữa thương chứ?"
Diệp Viễn thở dài nói: "Vô dụng. Thể chất của Yêu thú và con người không giống nhau, phải dùng đan dược tương xứng mới được, mà đan dược ta mang đối với nó không có tác dụng."
Đan dược mà Yêu thú sử dụng tự có một hệ thống riêng, cùng với đan dược mà con người sử dụng không cách nào dùng chung được.
Cũng chỉ có Đại gia đan đạo như Diệp Viễn, mới có thể đồng thời đạt được thành tựu huy hoàng ở cả hai lĩnh vực.
Nhưng mà không gạo sao nấu thành cơm, bây giờ ở đây không có phòng luyện đan, không có dược liệu, Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa, cũng không khả năng tay không biến hóa ra đan dược.
Diệp Viễn nói như vậy, không khác nào xử tử Bạch hổ. Nam Phong Chỉ Nhu không đành lòng, nhìn tiểu bạch hổ nghẹn ngào, lại nhịn không được nước mắt tràn lan.
Diệp Viễn cũng rất không đành lòng.
Hắn ngược lại không phải là người đầy lòng thương cảm, chỉ là cảnh tượng mới vừa rồi cùng với kiếp trước của hắn quá giống nhau.
Mặc dù Bạch hổ chỉ là yêu thú, nhưng hắn vẫn cứ cảm động.
Con mắt Bạch hổ vốn đã nhắm lại, lúc này lại dần dần mở ra, tinh thần tựa hồ có chút khôi phục.
Tiểu bạch hổ thấy mẹ mở mắt ra, không khỏi vui vẻ nhảy cỡn lên trước mặt nàng.
Ánh mắt Bạch hổ tràn đầy từ ái, hoàn toàn không giống như là một con yêu thú hung mãnh.
Chỉ là Diệp Viễn cùng Nam Phong Chỉ Nhu đều biết, đây là Bạch hổ hồi quang phản chiếu, sợ là sắp không chống nổi nữa rồi.
Bạch hổ thương yêu nhìn tiểu bạch hổ mấy lần, ánh mắt lại dời về phía Diệp Viễn, lộ ra ý khẩn cầu.
Sau đó, nó dùng hết khí lực toàn thân, dùng đầu đẩy tiểu bạch hổ đến dưới chân Diệp Viễn.
Con Bạch hổ này dĩ nhiên là đang ủy thác!
Thật ra Diệp Viễn cũng không muốn làm một bảo mẫu. Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, không rảnh đem thời gian lãng phí trên chuyện này.
Mặc dù hắn rất đồng tình với hai mẹ con nó, nhưng muốn hắn nuôi con tiểu bạch hổ này, hắn lại cảm thấy có chút phiền phức.
Bạch hổ nhìn thấu do dự của Diệp Viễn, không khỏi gầm nhẹ một tiếng, giống như tiếng kêu gào sau cùng, ý tứ khẩn cầu rất rõ ràng.
Nam Phong Chỉ Nhu thấy Diệp Viễn do dự, không khỏi giận dữ nói: "Diệp Viễn, ngươi có lòng cảm thông hay không? Tiểu bạch hổ đáng thương như vậy, nhỏ như vậy đã không còn mẫu thân, để mặc cho nó ở chỗ này nó nhất định sẽ bị những yêu thú khác giết chết! Ngươi không thu nhận nó, ta thu nhận! Lại đây, tiểu bạch hổ!"
Tiểu bạch hổ lại không đến gần Nam Phong Chỉ Nhu, mà lại nhảy trở về, hiển nhiên không muốn rời khỏi mẹ nó.
Bạch hổ lại gầm một tiếng, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. Tiểu bạch hổ giống như hài tử phạm sai lầm, cúi đầu đi tới dưới chân Diệp Viễn.
Nam Phong Chỉ Nhu thấy như thế, tức giận không chỗ phát tiết.
"Này, tên tiểu tử kia, não của ngươi không dùng được nữa có phải không? Hắn không cần ngươi, ngươi chạy đến đó làm gì? Mau tới chỗ ta đây!"
Vừa nói, Nam Phong Chỉ Nhu vừa đưa tay ra muốn ôm lấy tiểu bạch hổ, tiểu bạch hổ lại vòng vào giữa hai chân Diệp Viễn, không muốn cho Nam Phong Chỉ Nhu ôm.
Lúc này, Nam Phong Chỉ Nhu càng thêm tức giận. Tính tình nàng vốn nóng nảy, lòng tốt lại bị xem thành lòng lang dạ thú, không tức mới lạ!
"Lại chạy! Lại chạy! Có tin ta nhéo lỗ tai ngươi hay không?" Nam Phong Chỉ Nhu xách eo, đầy mặt tức giận nói.
Đáp lại nàng là một tiếng gầm thét tựa như mèo kêu.
Một người một hổ này, dĩ nhiên vây quanh Diệp Viễn bắt đầu chơi trốn tìm.
Diệp Viễn bị Nam Phong Chỉ Nhu làm cho dở khóc dở cười, thì ra lúc nữ nhân này nổi giận không phân biệt người hay yêu!
"Được rồi được rồi, ngươi đừng xoay nữa, xoay nữa ta liền ngất bây giờ! Ta nhận tiểu bạch hổ còn không được sao?" Diệp Viễn không nhịn được nói.
Diệp Viễn đẩy Nam Phong Chỉ Nhu ra, hạ thấp thân nói với Bạch hổ: "Ngươi yên tâm đi, nếu ta đã đáp ứng ngươi, tất nhiên sẽ đối tốt với nó. Nó theo ta, tương lai thực lực khẳng định sẽ hơn cả ngươi, ngươi có thể an tâm mà đi."
Ngược lại không phải Diệp Viễn lòng dạ ác độc, mà là con bạch hổ này đã sớm không được nữa rồi. Sở dĩ chậm chạp chưa chết đi, là bởi vì Diệp Viễn chưa đáp ứng nó.
Rõ ràng ngôn ngữ không thông, Bạch hổ lại giống như nghe hiểu từng lời của Diệp Viễn, lại gầm nhẹ một tiếng, giống như là nói lời cảm ơn với Diệp Viễn, sau đó dần dần không còn hơi thở nữa.
Tiểu bạch hổ hiển nhiên cũng ý thức được chuyện gì, đi tới bên cạnh mẫu thân kêu gào, muốn dùng đầu nhỏ ủi ủi mẹ, nhưng bạch hổ một chút phản ứng cũng không có.
Nam Phong Chỉ Nhu thấy vậy, nước mắt lại tràn mi, hổ uy vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Đúng là nữ nhân!
Diệp Viễn thở dài, trực tiếp ngồi xuống tại chỗ, nuốt đan dược điều tức.
Ngự Kiếm Thuật cũng là một thần hồn bí kỹ, uy lực cực mạnh. Có điều đối với Diệp Viễn hiện tại mà nói còn có chút miễn cưỡng, mới vừa rồi để đâm thêm một kiếm, đã tiêu tốn quá nhiều nguyên lực cùng hồn lực của hắn.
Điều tức một hồi tỉnh lại, Diệp Viễn lại phát hiện tiểu bạch hổ lởn vởn vây quanh mình.
Thấy Diệp Viễn nhìn tới, tiểu bạch hổ lắc lắc cái đuôi, xông vào trong lồng ngực Diệp Viễn.
"Tức chết ta rồi, rõ ràng ngươi không cần nó, tên tiểu bạch hổ này làm sao lại dính ngươi như vậy?" Nam Phong Chỉ Nhu không phục lắm nói.
Diệp Viễn cười nói: "Đây chính là mị lực! Con người ta, trời sinh có phong độ vương giả, có thể hấp dẫn vô số người đi theo. Ồ... tiểu bạch hổ này... không đúng...!"
Diệp Viễn đang tự biên tự diễn, mặt liền biến sắc.