Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phanh!”

Thân hình Tần Thiên chui ra từ trong vách tường nham thạch, vẻ mặt âm trầm.

"Lúc này thời gian mới trải qua bao lâu mà kiếm pháp của tên kia lại tiến bộ rồi! Nếu như không phải ta mang Thiên Vũ Nhuyễn Giáp thì cái mệnh này của ta đã nằm lại ở chỗ này rồi!” Tần Thiên cắn răng nói.

Một chiêu Trục Nguyệt kia của Diệp Viễn quả thực hung hiểm đến cực hạn.

Nếu như không phải cảnh giới của hắn cường đại hơn Diệp Viễn quá nhiều, nếu như không phải trên người hắn có mặc Huyền Thần khí Thiên Vũ Nhuyễn Giáp, thì hiện tại hắn chính là một cỗ tử thi!

Nhận thức của Tần Thiên về Diệp Viễn vẫn còn dừng lại trên Trảm Tinh.

Không nghĩ tới Pháp tắc kiếm đạo của Diệp Viễn đã đột phá đến Kiếm đạo tầng hai, hơn nữa còn sáng chế ra chiêu thức mới!

Một chiêu Trục Nguyệt này quá mạnh mẽ!

Ngay cả khi Tần Thiên mang Thiên Vũ Nhuyễn Giáp thì nội phủ cũng nhận phải chấn động cực lớn, phải mất cả buổi mới có thể ổn định lại.

Nghĩ đến một màn trước đó, đến bây giờ toàn thân của Tần Thiên vẫn còn run lên.

Nhưng mà một kiếm này của Diệp Viễn quá tốn Thần Nguyên, hiện tại thương thế của hắn cũng không hề nhẹ, thực lực hao tổn cực lớn.

“Tuyệt đối không thể để Diệp Viễn tiếp tục sống sót, tốc độ phát triển của hắn quá nhanh! Lúc này thời gian mới có bao lâu mà hắn đã có thực lực để uy hiếp mình, lại cho hắn thêm thời gian vài chục năm nữa, e rằng ngay cả mình cũng không phải đối thủ!”

Tần Thiên hung hăng, muốn truy đuổi theo hướng bọn người Diệp Viễn chạy trốn.

Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người vụt đến ngăn cản đường đi của hắn.

Tần Thiên biến sắc, người ngăn lại đường đi của hắn không phải ai khác, chính là Đoàn Phi!

Khí tức của Đoàn Phi lúc này hỗn loạn, thương thế rất nặng, nửa bên mặt gần như bị đốt cháy hoàn toàn, nhìn lên có vẻ vô cùng dữ tợn.

“Không nghĩ tới thật sự có người xâm nhập lẻn vào đây được, còn ngụy trang thành Tuyệt Mệnh cung chủ! Tiểu tử, chịu chết đi!”

Trước đó Tần Thiên ẩn giấu khí tức, thậm chí còn giấu diếm được cả Đoàn Phi.

Hiện tại Tần Thiên đã lộ ra nguyên hình, Đoàn Phi căn bản không thèm nói nhảm với hắn, trực tiếp ra tay.

Thương thế của Tần Thiên vẫn chưa hồi phục, lúc này cũng chỉ có thể mạnh mẽ dùng tinh thần để ứng chiến.

Cũng may thương thế của Đoàn Phi còn nặng hơn so với hắn, một thân thực lực lúc này có thể phát huy được hai thành cũng đã là không tệ rồi.

Vừa ra tay, Đoàn Phi lập tức phát giác có chỗ không bình thường.

Thực lực của tên Tần Thiên này cường hãn hơn so với trong tưởng tượng của hắn rất nhiều!

Nếu như không phải cảnh giới của hắn bị áp chế thì thậm chí Đoàn Phi không có đủ thực lực để liều mạng với hắn.

Tuy rằng Đoàn Phi chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, thế nhưng lại không có khả năng chiến đấu lâu dài.

Một phen kịch chiến, thương thế của hai người lại tăng thêm không ít, lòng Tần Thiên nóng như lửa đốt.

Đừng nói rằng còn chưa giết chết được Diệp Viễn mà chính hắn đã bỏ mạng ở chỗ này truớc rồi.

“Dừng tay! Đừng đánh nữa!” Tần Thiên trầm giọng nói.

“Hắc, ngươi nói không đánh thì sẽ không đánh nữa hay sao? Đối với kẻ xâm nhập, thế giới Thiên Lộc tuyệt đối sẽ giết không tha, ngươi dám lẻn vào Thần Khư chẳng lẽ còn nghĩ đến việc đi ra ngoài?”

Đoàn Phi cũng là người vô cùng giữ thể diện, đối với việc Tần Thiên không thể chiến đấu lâu dài, hắn làm sao có thể chấp nhận bỏ qua?

“Ta đến đây là vì để giết Diệp Viễn, đối với thế giới Thiên Lộc các ngươi không hề có một chút hứng thú nào! Hắn là địch nhân chung của chúng ta, chúng ta ở đây đánh đến lưỡng bại câu thương, ngươi nói xem hắn có khả năng nằm mơ cũng đều cười đến mức tỉnh lại hay không?” Tần Thiên nói.

Sắc mặt Đoàn Phi trầm xuống, quả nhiên lui tay ngừng đánh.

“Ngươi có ý gì?” Đoàn Phi trầm giọng nói.

Tần Thiên cười lạnh nói: “Diệp Viễn là sư đệ của ta, ngươi nói ta có ý gì?”

Đoàn Phi biến sắc, nói: “Không có khả năng! Thanh Phong đã từng dùng Thiên Lộc Thần Khám để kiểm tra thực hư máu của hắn, hắn là người Thiên Lộc thuần khiết nhất, làm sao có khả năng là sư đệ của ngươi?”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Hắc, tin tức về thân phận của hắn chính là ta để lộ ra, thời điểm ta nghe được kết quả này cũng rất kinh ngạc! Nhưng mà tên sư đệ này của ta không thể dùng lẽ thường để suy đoán. Trên người hắn khẳng định có trọng bảo mà chúng ta không biết! Chỉ cần giết hắn thì trọng bảo trên người hắn chính là của chúng ta rồi!”

Sắc mặt Đoàn Phi trầm xuống, nói: “Lão phu dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”

Tần Thiên thản nhiên nói: “Kỳ thật, ngươi đã đã tin tưởng ta rồi! Thế giới Thiên Lộc các ngươi từ lúc nào có khả năng xuất hiện một cường giả Thần đạo trẻ tuổi mà lại cường đại đến vậy? Động Huyền Cảnh chém giết Khuy Thiên Cảnh, ngươi cảm thấy có khả năng sao?”

Sắc mặt Đoàn Phi đã trầm mặc xuống, Tần Thiên nói không sai.

Bất luận xem xét từ góc độ nào thì Diệp Viễn cũng đều không giống là người của thế giới Thiên Lộc!

"Được, ta hợp tác với ngươi! Nhưng mà trọng bảo trên người hắn sẽ thuộc về ta!” Đoàn Phi trầm giọng nói.

Tần Thiên nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Ta và ngươi đều là người thông minh, không cần phải làm những chuyện vô nghĩa này nữa! Nếu như trên người Diệp Viễn thực sự có trọng bảo gì thì ai trong chúng ta cũng sẽ đều không bỏ qua! Đến lúc đó, cứ dựa vào bản lĩnh của mỗi người đi! Hiện tại việc cấp bách nhất chính là khôi phục thực lực. Thực lực của tên tiểu tử kia không tầm thường, đừng cho rằng cảnh giới hắn thấp mà xem thường!”

Đoàn Phi biến sắc, nhẹ gật đầu.

...

“Là ta tính sai, không ngờ tới trên người tên này lại có mang Huyền Thần khí Chiến Giáp, ta nên sớm nghĩ ra mới phải!” Trong lời nói của Diệp Viễn lộ ra sự ảo não.

Bạch Thần khuyên nhủ: “Sư phụ, ngươi đã rất lợi hại rồi! Thiếu chút nữa là ngươi đã giết một tên cường giả nửa bước Quy Khư, ngay cả nghĩ ta cũng không dám nghĩ!”

Diệp Viễn cười nói: "Cường giả Thần Cảnh thì cũng là người, là người thì sẽ có nhược điểm! Không có ai quy định rằng võ giả Động Huyền không giết chết được Thần Cảnh. Chính thức chém giết liên quan đến sinh tử, vĩnh viễn không phải dùng cảnh giới để so đấu. Bạch Tu, ta cam đoan với ngươi, thù của Bạch Vinh ta nhất định sẽ giúp ngươi báo!”

Toàn thân Bạch Tu chấn động, cắn răng nói: “Thái Thượng trưởng lão, ta... ta sai rồi! Bây giờ bản thân người đã bị trọng thương, đừng lấy thân mình ra mạo hiểm nữa. Lỡ như người thực sự xảy ra chuyện gì thì Bạch Tu có chết một trăm lần cũng không đền hết tội.”

Diệp Viễn cười nói: “Các ngươi đều đã biết rõ thân phận của ta, ta không thể tiếp tục làm Thái Thượng trưởng lão của các ngươi nữa rồi!”

Mọi người đang muốn nói chuyện, nhưng Diệp Viễn lấy tay ra hiệu dừng lại, nói tiếp: “Ta đến thế giới Thiên Lộc với mục đích là vì Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch. Chỉ cần tìm được Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch ở chỗ này thì ta sẽ rời đi. Hiện tại, chúng ta đã không còn đường lui, chỉ có thể xông vào bên trong. Ta sẽ cố hết sức giúp các ngươi đoạt được trọng bảo, để các ngươi sau khi ra ngoài thì sẽ có đủ năng lực tự bảo vệ. Những thứ khác, không cần nhiều lời nữa.”

Trong lúc bất tri bất giác, mọi người đã thành lập nên một thói quen ỷ lại Diệp Viễn.

Hiện tại hắn nói phải rời đi, thậm chí mọi người còn có loại cảm giác lưu luyến không rời.

Người của Thiên Lộc như bọn họ vậy mà lại có cảm giác tin tưởng đối với một người xâm nhập, quả thực là đại nghịch bất đạo.

Thế nhưng, lúc này bọn hắn đều cảm thấy vô cùng tự nhiên, không có chút cảm xúc mâu thuẫn nào.

Người xâm nhập này bảo hộ bọn họ mọi lúc mọi nơi, thậm chí không tiếc bị trọng thương để cứu Bạch Tu.

Nhưng Đoàn Phi thân là Thần Quan của Thiên Lộc Thần Cung thì sao?

Hắn mọi lúc mọi nơi đều muốn đưa bọn họ vào chỗ chết!

Nhân tâm ủng hộ hay phản đối, vừa xem là hiểu ngay.

“Nhưng mà, tám cánh cửa trước mắt này, chúng ta nên đi đường nào?” Bạch Thần nhịn không được hỏi.

Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: "Cứ đi theo ta là được.”

Diệp Viễn tùy ý hướng về một cánh cửa, trực tiếp đi vào.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tranh thủ thời gian lập tức đi theo.

Đây là một cái thông đạo u ám, đưa tay ra không thấy được năm ngón.

Mọi người cứ đi thẳng như vậy, cũng không biết qua bao lâu, mọi người cảm thấy hoa mắt, một cỗ nhiệt lượng đáng sợ đập vào mặt.

Đây là một cái vòm trời cực lớn, dưới chân là dung nham vô tận!

Chính giữa vòm trời có một đảo nhỏ lẻ loi trơ trọi lơ lửng phía trên dung nham.

Mà trên đảo nhỏ lại phát ra năm đạo hào quang!

“Cái kia... đó là...” Diệp Viễn trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào loại trái cây lơ lửng giữa đảo nhỏ kia, trong mắt hắn lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK