"Vèo."
Diệp Viễn hóa thành một đạo tàn ảnh lao tới đại quân ma tộc.
Lần này, Diệp Viễn vận hết sức mạnh, kiếm khí tung hoành tiêu diệt một lượng lớn quân địch.
Ma tộc dốc toàn bộ lực lượng xông lên trước chiếm thành, đại quân sau lưng thập phần trống rỗng.
Lúc này các thống lĩnh Quy Khư Cảnh đã xông tới dưới tường thành, đằng sau họ phần lớn là cường giả Động Huyền Cảnh cùng Khuy Thiên Cảnh.
Diệp Viễn một người một kiếm lao vào như hổ gặp bầy dê, tàn sát khiến cả bầu trời trở nên âm u.
Không có ai trước mặt hắn đỡ nổi một kiếm.
Một chiêu Trảm Tinh được xuất ra trực tiếp giết một lượng lớn binh sĩ Ma tộc, từng tiếng kêu rên vang lên.
"Không ổn rồi, có đại quân của nhân tộc đánh lén ở phía sau."
"Đồ ngu, làm gì có đại quân nào, chỉ có một người."
"Chỉ có một người mà thôi, các ngươi còn chờ cái gì, cùng lên giết hắn đi."
...
Chỉ một mình Diệp Viễn đã khiến cho đại quân thiệt hại đáng kể.
Tốc độ công kích của hắn cực nhanh, rất nhanh đã lao vào trung tâm của đại quân ma tộc.
Cường giả mà hắn gặp phải cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí có vài tên Thiên phu trưởng thực lực đã đạt đến Khuy Thiên đại viên mãn.
Nhưng mà sau khi Diệp Viễn đột phá đến Khuy Thiên trung kỳ thì thực lực cũng tăng rất nhiều.
Dù có là cường giả Khuy Thiên Đại viên mãn thì cũng chỉ có thể mang đến cho hắn một chút trở ngại mà thôi.
Thân pháp của hắn quá nhanh, những tên cường giả Khuy Thiên Đại viên mãn kia căn bản là không đuổi kịp tốc độ của hắn.
"Không ổn, mau ngăn cản hắn. Hắn muốn hủy hoại ma nỏ." Một tên Thiên phu trưởng quát to.
"Không được để cho hắn di chuyển. Tên nhân loại này rất mạnh, mau dùng chiến thuật biển người để cầm chân hắn lại."
Nghe thấy thế thì đám binh sĩ của Ma tộc lộ ra vẻ sợ hãi, từng người nối tiếp nhau như thủy triều chặn đường đi của Diệp Viễn lại.
Tên Thiên phu trưởng kia nói không sai, mục tiêu của Diệp Viễn đúng là cái ma nỏ đang phóng ra Ma Long Phi Mâu kia.
Thứ đồ này gây ra thương tổn quá lớn đối với binh sĩ nhân tộc. Nếu như không phải là do ma nỏ thì binh sĩ Ma tộc cũng không trèo lên tường thành nhanh như vậy.
Quả nhiên, chiến thuật biển người có hiệu quả.
Đường đi của Diệp Viễn đã bị vô số binh sĩ Ma tộc chặn lại.
Dù thực lực của Diệp Viễn mạnh mẽ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một người.
Giết mãi không hết được đám binh sĩ Ma tộc phía trước.
Cuối cùng, tốc độ của Diệp Viễn dần chậm lại.
Khoảng cách của hắn tới ma nỏ chỉ còn hơn mười mấy trượng. Thế nhưng khoảng cách hơn mười mấy trượng này lại xa như cuối chân trời.
Hắn giết hết một phiến quân, thì lại có càng nhiều binh sĩ Ma tộc lao đến chặn đường hắn.
"Tất cả xông hết lên. Hắn sẽ không thoát được đâu, dù cho hắn có mạnh đến mấy thì cũng phải chết mà thôi."
"Giết.giết.giết. Hãy giết chết tên Nhân Tộc này cho ta."
...
Tuy Diệp Viễn đã chém giết khá nhiều kẻ địch nhưng dường như không thể làm cho những ma tộc này sợ, ngược lại càng khơi dậy thêm ma tính trong chúng, từng tên từng tên dường như bị điên, lao lên chém giết.
"Ha ha, chiến thuật biển người sao?"
Diệp Viễn cười nhạt một tiếng, chuyển động không chậm một chút nào, thoáng chốc lấy đi một lượng lớn sinh mạng của binh sĩ Ma tộc.
Từ lúc Diệp Viễn lao vào vòng vây của địch đến bây giờ, chỉ trong vỏn vẹn mấy nhịp thở mà Diệp Viễn đã giết hơn trăm tên.
Lực sát thương như này có thể đem so sánh với lực của một tiểu đội chứ chẳng đùa.
Mà cho dù tiểu đội quân có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa thì lúc này khẳng định đã bị Ma tộc tiêu diệt sạch rồi.
Thế nhưng cho đến bây giờ Diệp Viễn vẫn bình an vô sự.
Trảm Nguyệt.
Giữa vòng vây của đám binh sĩ Ma Tộc, Diệp Viễn bỗng nhiên bộc phát sức mạnh, dùng tốc độ khó mà tin nổi lao thẳng đến một tên Thiên Phu Trưởng có cảnh giới Khuy Thiên Đại viên mãn.
Tên Thiên Phu Trưởng kia chẳng thể nghĩ rằng mặc dù Diệp Viễn đã bị đám Ma Tộc vây hãm thế mà vẫn có thể phát động ra một chiêu kinh khủng như vậy.
"Bụp."
Đầu của hắn bị Diệp Viễn làm cho nổ tung, thân thể hắn mềm nhũn từ từ ngã xuống đất.
Đám binh sĩ Ma tộc đều kinh sợ đến mức không ngậm miệng lại được, đại nhân Thiên phu trưởng mạnh mẽ như vậy mà lại bị giết chỉ trong nháy mắt sao?
Tên nhân loại này không phải là quá đáng sợ rồi sao?
Nhân cơ hội mọi người còn đang sửng sốt, Diệp Viễn lướt về phía ma nỏ với một tốc độ nhanh như tia chớp.
Khoảng cách hơn mười trượng thì đối với Diệp Viễn chỉ là một chuyện đơn giản.
"Rầm rầm rầm."
Diệp Viễn nhanh chóng đánh ra mấy chiêu Trảm tinh, trực tiếp biến những cái ma nỏ kia thành một đống sắt vụn không hơn không kém.
Tuy rằng uy lực của ma nỏ thật sự mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là vũ khí công thành có đẳng cấp Huyền Thần Khí, lực phòng ngự thật sự rất yếu.
Với thực lực của Diệp Viễn thì việc phá hủy chúng chỉ là chuyện bình thường.
Mà lúc này, trận chiến trên tường thành đã bước vào giai đoạn ác liệt, hai bên lao vào chém giết nhau.
Những cường giả Quy Khư Cảnh trực tiếp đánh vào đội quân của Nhân tộc, kẻ nào cũng vô cùng mạnh mẽ.
Thể nhưng trong trận chiến dạng này thì kể cả Quy Khư Cảnh cũng không phải là vô địch.
Chiến đấu khốc liệt như thế, bọn hắn có thể sẽ bị binh sĩ Nhân tộc dây dưa.
Vì vậy, bọn họ rất cần quân chi viện khẩn cấp ngay lúc này, chỉ có vậy thì bọn họ mới có thể cầm cự được lâu dài.
Thế nhưng các thống lĩnh Quy Khư Cảnh đột nhiên phát hiện rằng đại quân Ma Tộc dường như đã chẳng còn bao nhiêu.
Hơn nữa, sao không thấy Ma Long Phi Mâu bắn ra?
Quay đầu nhìn lại, bọn hắn lập tức bị choáng trước cảnh tượng trước mắt.
Bọn hắn ở trên tường thành, vậy nên vừa nhìn xuống là có thể thấy rõ toàn cảnh.
Ở phía sau của đại quân Ma tộc, các binh sĩ Ma tộc đang rơi vào đại loạn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đám binh sĩ Ma Tộc đang hoảng loạn kia chỉ sợ không dưới năm, sáu ngàn người.
Quân Ma Tộc nhiều lần công kích, hao tổn mất hơn một vạn, bây giờ chỉ còn lại không tới hai vạn quân.
Lần này năm, sáu ngàn tên lại mất khả năng chiến đấu, quân số hiện tại của bọn hắn giờ cũng chẳng hơn quân số Nhân Tộc đang phòng ngự tòa thành phía Bắc kia là bao.
Tình thế như vậy thì làm sao bọn chúng có thể phá thành bây giờ?
Tu Liệt bị cự nỏ bắn cho trọng thương khá nặng, thực lực bị tiêu hao rất nhiều, lúc này lại phải chiến đấu với Vương Dật Phong.
Tuy rằng hắn có thể dễ dàng áp chế Vương Dật Phong, nhưng khó mà giải quyết được trong thời gian ngắn.
Trong lúc nhất thời cả hai bên đều rơi vào cục diện bế tắc.
Nhân tộc dựa vào địa lợi, cuối cùng cũng chặn được những đợt tấn công của Ma Tộc.
Hai bên tiếp tục cuộc chiến khốc liệt giằng co đẫm máu.
"Chết tiệt. Vì sao mà thần nguyên của tên nhân tộc này dồi dào như vậy?"
"Chúng ta đã chết hơn cả ngàn người rồi, vậy mà hắn vẫn còn mạnh như vậy sao."
"Thần hải của kẻ này lẽ nào vĩnh viễn không khô kiệt hay sao?"
...
Đám Ma tộc binh sĩ đều nhanh chóng rơi vào tuyệt vọng, bọn chúng thực sự là đang dùng quân số để làm hao tổn thần nguyên của Diệp Viễn.
Nhưng mà bọn chúng đã hi sinh cả ngàn người rồi, vậy mà tinh thần Diệp Viễn vẫn sung mãn như trước, không hề có dấu hiệu nào cho thấy hắn sắp cạn kiệt thần nguyên cả.
Năm, sáu tên Thiên phu trưởng hợp lực muốn vây giết Diệp Viễn, nhưng căn bản bọn chúng không theo kịp với thân pháp của Diệp Viễn.
Diệp Viễn tựa như một con cá chạch, xuyên tới xuyên lui trong đại quân, không ai có thể bắt kịp tốc độ của hắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Diệp Viễn cũng cảm thấy hơi mất sức rồi.
Mấy tên Thiên phu trưởng thấy vậy thì mừng rỡ với nhau, điên cuồng hét lớn: "Hắn sắp hết sức rồi. Tất cả tập trung toàn lực giết hắn cho ta."
Đám binh sĩ Ma tộc đang mệt mỏi, nghe thấy vậy thì phấn chấn lên, lao như vũ bão về phía Diệp Viễn.
Liên tục chém giết một ngày một đêm, thần nguyên của Diệp Viễn đã sắp hết.
Nhưng mà mục đích của hắn đã đạt được.
"Ha ha, Diệp gia ta chơi đủ rồi, không muốn chơi với các người nữa."
Diệp Viễn cười lớn một tiếng, toàn thân khẽ động, bay thẳng lên trời.
Ngự kiếm phi hành.
Đám Ma tộc há hốc mồm, bọn chúng hao phí gần như ngàn người mới có thể tiêu hao hết thần nguyên của Diệp Viễn.
Thế mà hắn lại bay lên trời.
"Giết"
Đúng lúc này, tiếng kêu chói tai vang ra từ trong khu rừng rậm, vẻ mặt tất cả binh sĩ Ma tộc bỗng nhiên đen như màu đất.
Viện quân, đến.