Tốc độ bay của Diệp Viễn cực nhanh, trong chớp mắt đã đi xa đến mấy chục vạn dặm.
Nhưng mà thương thế của hắn cũng cực nặng, vốn không thể nào lại thi triển thân pháp, dứt khoát tìm nơi yên tĩnh để hồi phục thương thế.
Ăn đan dược cấp chín chữa thương vào, sau một ngày, rốt cuộc thương thế của Diệp Viễn cũng đã được khống chế.
"Danh tiếng của Thập Đại Thần Vương đúng là danh bất hư truyền! Đến cảnh giới của bọn hắn, cho dù là cường giả Hư Huyền cũng chỉ như giun như dế!"
Nhớ tới tình cảnh lúc trước, Diệp Viễn vẫn rất cảm khái.
Mạnh như Vân Tiêu mà ở trước mặt Đằng Quân cũng không đánh lại một chưởng.
Lúc Diệp Viễn bỏ chạy, cho dù cách khoảng mười vạn dặm, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được chấn động đáng sợ ở phía sau.
Cường giả quyết đấu bực này, dùng kinh thiên động địa để hình dung cũng không hề quá đáng.
Ngay lúc Diệp Viễn đang cảm khái, không gian nổi lên một gợn sóng, thân hình Đằng Quân xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn về phía Đằng Quân, cau mày nói: "Ngươi bị thương rồi?"
Đằng Quân cười nói: "Vết thương nhỏ thôi, lão ta cũng không tốt hơn ta bao nhiêu đâu."
"Thắng bại thế nào?" Diệp Viễn tò mò hỏi.
"Xem như ngang bằng đi!" Đằng Quân nói.
Diệp Viễn nghe vậy, hơi kinh ngạc mà nói: "Xem ra người đứng đầu Thần Vực này có hơi hữu danh vô thực!"
"Không, lão ta mạnh hơn ta! Ta có thể cảm nhận được, lão ta còn chưa tung át chủ bài ra. Nếu thật sự muốn liều cho cá chết lưới rách, ta chỉ sợ hơn phân nửa mình không phải đối thủ của lão ta." Đằng Quân nói.
Diệp Viễn nghe vậy kinh hãi không thôi.
Đằng Quân đã đến cảnh giới này đều vô cùng quý mạng sống.
Nhất là Gia Cát Thanh Hư, cảnh giới của hắn ta cực cao, có thể nói là người có hi vọng nhất của Thần Vực đột phá thần đạo.
Nếu mà bởi vì một trận giao đấu mà phá hủy cơ hội đột phá thần đạo thì không đáng!
Cho dù Gia Cát Thanh Hư có thể giết chết Đằng Quân thì cũng phải trả giá nặng nề, đương nhiên lão ta sẽ không làm ra chuyện không hề có chút ý nghĩa nào như vậy.
Mặc dù đối với Gia Cát Thanh Hư mà nói, giết chết Diệp Viễn rất quan trọng, nhưng so với đạt đến cảnh giới thần đạo thì không là gì cả.
Hai người đại chiến một ngày một đêm, rốt cuộc cũng kết thúc bất phân thắng bại.
Nhưng có thể bất phân thắng bại với Gia Cát Thanh Hư, kết quả này khiến cho Diệp Viễn rất kinh ngạc.
Dù sao uy danh của Gia Cát Thanh Hư quá lớn, tên tuổi của đệ nhất Thần Vực cũng không phải nói đùa, lúc trước hắn đã tự mình cảm thụ qua.
Trước khi Diệp Viễn rời đi vẫn rất lo lắng cho Đằng Quân.
Thứ nhất và thứ hai nghe không khác nhau mấy, nhưng rốt cuộc chênh lệch thế nào, không đánh qua vốn không ai biết.
Bây giờ xem ra thực lực của Linh Chá Thần Vương còn mạnh hơn so với tưởng tượng của người bình thường!
Hắn đứng thứ hai thật đúng là đúng với uy danh.
Diệp Viễn lấy một viên đan dược ra ném cho Đằng Quân, nói: "Ăn vào đi, vết thương của ngươi không nặng, chắc sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi."
Đằng Quân nhận lấy đan dược, một mùi hương lạ xông vào mũi, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Cấp Thông Huyền! Khá lắm Cơ Thanh Vân! Xem ra rốt cuộc ngươi cũng lĩnh ngộ được Thần Hồn Dược Điển rồi!"
Nghe lời này, Diệp Viễn lại sinh lòng cảnh giác, nói: "Ngươi biết trên tay phụ thân ta có Thần Hồn Dược Điển sao?"
Hắn đã từng nghe phụ thân nói rất ít người biết Thần Hồn Dược Điển này. Mặc dù quan hệ giữa Linh Chá Thần Vương và Dược Vương Điện không tệ, nhưng còn không tốt đến mức kia!
Thấy Diệp Viễn tỏ vẻ cảnh giác, Đằng Quân cười nói: "Ngươi không cần như thế, bản tọa cũng không phải kẻ địch của ngươi! Lúc Cơ Chính Dương có được Thần Hồn Dược Điển, ta cũng ở ngay bên cạnh!"
Diệp Viễn nghe thế thì vô cùng chấn động, nếu thật sự là như thế, vậy quan hệ giữa Cơ Chính Dương và Đằng Quân cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài!
Nhưng mà Diệp Viễn đã sớm không phải đứa trẻ vô tri, sao có thể tùy tiện tin những câu nói này.
Thấy Diệp Viễn có vẻ không tin, Đằng Quân lại nói: "Ngươi có biết vì sao ta muốn truyền thụ Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết cho ngươi không?"
Diệp Viễn ngẩn người, thầm nghĩ: "Mặc dù Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết chỉ có nửa phần trước, nhưng không thể nghi ngờ, nó là một trong những công pháp đứng đầu Thần Vực!
Như vậy, vì sao Đằng Quân lại truyền thụ nó cho mình?
Lúc trước, hắn chỉ ngây thơ nghĩ là mình luyện chế đan dược quá mức quý giá, Đằng Quân mới có thể nhịn đau cắt thịt.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, việc này dường như nói không thông.
Nhưng mà ở kiếp trước, Diệp Viễn không có để ý những thứ này. Thế mà kiếp này, Diệp Viễn lại luôn bị hận thù vây quanh, vốn không nghĩ đến chuyện này.
"Thật ra, tính toán thì một kiếp này ngươi là thiên mệnh chi tử. Không chỉ Ma tộc mà Nhân tộc chúng ta cũng có một vị cường giả tính ra ngươi chính là thiên mệnh chi tử! Ta truyền cho ngươi Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết là muốn ngươi tu luyện cho tốt để bảo vệ mình. Nhưng mà ai biết... Người tính không bằng trời tính, cuối cùng ta vẫn chậm một bước."
Nói đến đây, Đằng Quân cũng khẽ thở dài một tiếng.
Dù sao hắn cũng không phải người Dược Vương Điện, mình cũng có rất nhiều chuyện không thể đợi ở Dược Vương Điện được.
Nhưng mà không nghĩ tới, Ma tộc tính toán vẫn sâu hơn một bậc, đến mức hủy diệt toàn bộ Dược Vương Điện.
Nghe đến đó, trong lòng Diệp Viễn khiếp sợ không thôi.
Thì ra mấy trăm năm nay, cường giả của hai gia tộc đã so tài với nhau trong bóng tối.
Mà trọng điểm cuộc so tài là ở trên người mình!
Nhưng mà cuối cùng, dường như cường giả của Ma tộc vẫn mạnh hơn một bậc.
Lúc trước, Linh Chá Thần Vương biết được biến cố của Dược Vương Điện, nên quyết định giết tới Dược Vương Điện, nhưng cuối cùng lại bị cường giả của Nhân tộc ngăn cản.
Diệp Viễn khó hiểu nói: "Ngươi đã biết ta là thiên mệnh chi tử, vì sao không nói cho ta biết?"
Diệp Viễn cảm thấy nếu như Đằng Quân sớm nói cho hắn biết, có lẽ phụ thân có thể đề phòng từ sớm, có lẽ sau này không có nhiều chuyện như thế.
Đằng Quân lắc đầu nói: "Thiên cơ bất khả lộ! Huống hồ xác nhận ngươi là thiên mệnh chi tử chỉ là suy đoán thôi. Cường giả chỉ có thể coi ra phương hướng đại khái, cụ thể là ai lại không thể nào xác định được. Ta nghĩ, có lẽ cường giả của Ma tộc cũng thế. Nói thật, ngươi… còn chưa đủ tư cách xưng là thiên mệnh chi tử!"
Cũng không phải Đằng Quân ghét bỏ Diệp Viễn, mà là ở kiếp trước Diệp Viễn một lòng truy cầu đan đạo, vốn không bận tâm võ đạo.
Đan đạo đương nhiên cường đại, nhưng lại không có pháp lực xoay chuyển tình thế.
Cái thật sự dẫn đầu Nhân tộc quật khởi vẫn là võ đạo chí tôn!
Diệp Viễn chợt nhớ tới, lúc trước Linh Chá Thần Vương hay vô tình hoặc cố ý khuyên Diệp Viễn tu luyện võ đạo, nhưng mà đều bị hắn gạt bỏ.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra ban đầu Đằng Quân đã có mưu đồ rồi!
Nhưng mà hình như, biểu hiện ở kiếp trước của mình đã khiến hắn thật sự thất vọng.
"Thiên mệnh chi tử cũng đã chết rồi, vậy những năm nay ngươi làm cái gì?" Diệp Viễn nói.
Đằng Quân nhìn hắn, cười nói: "Biết được tin tức Dược Vương Điện bị hủy diệt, phụ tử các ngươi chết đi, lúc đó ta cảm thấy như đất trời đều sụp đổ. Ai ngờ sau này, cường giả triệu ta đến, nói chuyện còn có thể xoay chuyển, bảo ta dốc lòng tu luyện, yên lặng chờ thời cơ xoay chuyển xuất hiện. Bây giờ rốt cuộc ta đã biết thời cơ xoay chuyển là gì."
Nói đến đây, hắn thở dài nói: "Bây giờ xem ra, thiên ý khó dò! Mặc kệ là cường giả Nhân tộc hay Ma tộc cũng đều xuất hiện làm áo cưới cho ngươi! Bọn hắn tính toán thiên đạo, nhưng thế nào cũng không ngờ được mình lại bị thiên đạo tính kế!"