Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên quảng trường tế đàn, từng bóng người lần lượt bị truyền tống trở về.

Những năm trước có rất ít người truyền tống trở về.

Nhưng mà lần này, không ngừng có người truyền tống trở về.

“Ngươi cũng là đụng phải sát tinh kia?”

“Còn không phải sao! Cũng không biết tên kia dùng thủ đoạn gì, rõ ràng ta đã trốn ở nơi rất bí mật mà vẫn bị hắn tìm được!”

“Ta cũng vậy! Tên sát tinh này quá ghi thù, lúc đó ta cách hắn rất xa, căn bản không có cơ hội động thủ, thế mà hắn vẫn không buông tha ta.”

“Ngươi không biết đâu, về sau mọi người chỉ cần thấy hắn là lập tức bóp nát ngọc bội. Tên sát tinh này, gặp người là giết, căn bản không nói đạo lý.”

Một người đệ tử ngoại viện mới bị truyền tống trở về đang trò chuyện với những đồng môn trước đó bị Diệp Viễn thủ tiêu.

Vừa nhắc tới Diệp Viễn, trên mặt từng người đều lộ ra thần sắc cực kỳ bực bội.

Trên cả quảng trường, mấy ngàn học viên tham gia thí luyện hầu như đều đang nghị luận Diệp Viễn.

Bách thành thí luyện lần này, một mình Diệp Viễn chiếm lấy nổi trội.

Hầu như tất cả mọi người đều sống dưới bóng ma của hắn.

Ánh mắt Huyền Lĩnh hơi đảo qua, thản nhiên nói: “Canh giờ đã đến, tất cả mọi người trở về!”

Dứt lời, hắn phất tay áo một cái, tất cả quang mang trên tế đàn chớp động, triệu toàn bộ những người còn lại trở về.

Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt một cái đã thấy trở về tế đàn lần nữa.

“Diệp Viễn, thế nào? Ngươi sẽ không… thật sự thủ tiêu tất cả mọi người đấy chứ?” Tên mập hiếu kỳ hỏi.

Lúc Diệp Viễn khiêu chiến tất cả mọi người, hắn dàn xếp cho tên mập ẩn núp ở một nơi.

Hắn biết Tần gia nhất định sẽ gây bất lợi cho hắn, nếu như mang tên mập theo bên người thì chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.

Bây giờ thí luyện kết thúc, tên mập cùng trở về với Diệp Viễn, nên cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

“Tạ sư đệ, ngươi có quan hệ thân thiết nhất với Diệp sư đệ, thế mà lại không biết chiến tích kinh thiên của hắn?” Một học viên nội viện Võ Mông trêu ghẹo nói.

Tên mập kinh ngạc nhìn Diệp Viễn: “Ngươi, ngươi, ngươi… thật sự làm được?”

Học viên nội viện kia cười nói: “Nào chỉ là làm được! Diệp Viễn một người một kiếm đánh bại toàn bộ mười lăm người ngoại viện vương thành Tả Tướng! Sau đó dưới tình trạng không nghỉ ngơi, đánh bại Cận Vũ, người đứng đầu trăm thành! Sau đó, dưới tình trạng hắn trọng thương, giết đến tất cả mọi người quăng mũ cởi giáp, chạy như điên!”

Lúc học viên này nói chuyện, cố ý đề cao giọng.

Bên cạnh đều là học viên vương thành Tả Tướng, nghe thấy lời này từng người đều bực bội đến muốn thổ huyết.

Học viên vương thành Võ Mông nghe thấy lời này đều là một hồi cười vang.

Lần này, bọn họ là thật sự hãnh diện!

Bách thành thí luyện, ba trăm năm tổ chức một lần, mỗi lần vương thành Võ Mông đều bị vương thành Tả Tướng nhắm vào, thua rất thảm.

Nhưng mà lần này, một mình Diệp Viễn lấy hết tất cả mọi thứ về, trực tiếp cạo trọc đầu đám người kia, chuyện này sao có thể không khiến bọn họ sảng khoái được?

Mà lúc này, tên mập lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Viễn giận dữ nói: “Cái tên này, thực sự là quá không có suy nghĩ! Ta nói muốn đi chung với ngươi, ngươi nhất định không cho! Tình cảnh hoàng tránh như thế, thế mà Bạng gia ta lại bị bỏ qua! Hu hu…”

Vẻ mặt tên mập ủy khuất, hiển nhiên là vì bỏ qua màn náo nhiệt này mà tiếc nuối không thôi.

“Nếu như ngươi đi, nói không chừng đã là một cỗ thi thể!”

Giọng nói của Lâm Tú bỗng nhiên vang lên phía sau tên mập, dọa hắn nhảy dựng lên.

“Tú… sư tỷ, lời này… sao lại nói thế?” Tên mập nghi ngờ nói.

Lâm Tú thở dài, kể sơ qua chuyện Tần Nguyên Long đánh lén Diệp Viễn một lần.

“Ta nhổ vào! Người Tần gia quả nhiên vẫn vô sỉ như vậy, thế mà lại làm ra chuyện không biết xấu hổ thế này! Làm loại chuyện này ở trong bách thành thí luyện, thể diện vứt xuống nhà bà nội nó hết đi! Đều nói chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, bọn họ thì hay rồi, trực tiếp đem ra trước mặt trăm tòa vương thành!” Sau khi tên mập nghe xong thì tức giận mắng.

Diệp Viễn không quay đầu lại, hắn có thể cảm giác được phía sau hắn có mấy ánh mắt muốn giết người.

Hiển nhiên là tên mập cũng nhìn thấy, hai mắt liền trừng lên, khinh thường nói: “Làm sao? Làm loại chuyện để tiếng xấu muôn đời này còn không cho người ta nói? Có bản lĩnh thì ngươi tới cắn ta đi!”

Ánh mắt Tần Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tên mập chết tiệt, ta nhớ ngươi rồi!”

“Ha, uy hiếp Bạng gia ta? Bạng gia ta sợ quá cơ?” Tạ Tĩnh Nghi không chút yếu thế nào nói.

Lâm Tú ở một bên nhíu mày lại nhưng mà cũng không lên tiếng.

“Tần Thiên, ngươi câm miệng cho ta! Chuyện này cũng không vì Tần Nguyên Long chết mà kết thúc đâu. Tần gia ngươi, nhất định phải cho học phủ một công đạo!” Lôi Minh ở một bên trầm giọng nói.

Ngay sau đó, Lôi Minh truy sát Tần Nguyên Long hai tháng, cuối cùng tận tay lấy mạng hắn.

Mặc dù ngày hôm đó Tần Nguyên Long nhận hết tội trạng lên bản thân mình, nhưng mà kẻ ngu cũng biết, chuyện này Tần gia không thoát khỏi liên can được.

Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, nén giận nói: “Lôi lão sư, Tần Nguyên Long đã rút khỏi Tần gia, chuyện này không liên quan đến Tần gia ta! Ngài làm như thế, không khỏi có chút bất công!”

Lôi Minh cười lạnh nói: “Hừ, chuyện này cân nhắc quyết định thế nào đó là chuyện của thành chủ đại nhân! Nhưng mà chuyện ở đây, ta sẽ bẩm báo chân thực!”

Tần Thiên nghe vậy không khỏi cứng người, không thể làm gì khác hơn là không nói gì nữa.

Hiển nhiên, hành động của Tần Nguyên Long đã hoàn toàn làm vị lão sư này tức giận.

Lúc này, giọng nói của Huyền Lĩnh vang lên lần nữa, chậm rãi nói: “Được rồi, bách thành thí luyện lần này dừng ở đây. Bây giờ, ta tới kiểm tra một chút nhẫn trữ vật của các ngươi, ban phát phần thưởng thí luyện lần này.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt Huyền Lĩnh không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Diệp Viễn.

Cũng không thấy hắn có động tác gì mà tất cả nhẫn trữ vật đều tự động thoát khỏi thân thể học viên, bay đến trước mặt Huyền Lĩnh.

Chỉ liếc một cái, Huyền Lĩnh đã kiểm tra xong tất cả nhẫn trữ vật, cất cao giọng nói: “Người đứng đầu đệ tử nội viện, Tất Thiên Chu của vương thành Ung Đương, tổng cộng thu được 621 bụi cây linh dược cấp hai!”

“Quả nhiên là Tất Thiên Chu! Vương thành Ung Đương quá mạnh, nội viện có Tất Thiên Chu, ngoại viện có Cận Vũ. Hai người này, đơn giản chính là siêu việt!”

“Hừ, đó là trước đây! Lần này không phải có một Diệp Viễn sao, Cận Vũ cũng thua dưới tay hắn.”

“Không biết cuối cùng Diệp Viễn có bao nhiêu linh dược cấp hai, năm cây linh dược cấp một có thể dung luyện thành một gốc linh dược cấp hai, không biết Thần Đan tứ tinh lần này rơi vào nhà nào đây!”

“Còn không phải là vương thành Ung Đương sao? Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người, vương thành Ung Đương cũng không chỉ có một mình Tất Thiên Chu! Mặc dù Cận Vũ bại, tổng số linh dược cấp hai của học viên nội viện cũng không ít.”

Sau khi Huyền Lĩnh tuyên bố thành tích của Tất Thiên Chu, lập tức dẫn đến một hồi suy đoán.

Thực ra, người đứng đầu đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện đều không có gì khó đoán, lo lắng duy nhất, chính là Thần Đan tứ tinh thuộc về ai!

Lấy giá trị ra so, năm cây linh dược cấp một đương nhiên là không so được với một cây linh dược cấp hai.

Thế nhưng ở trong bách thành thí luyện này, độ khó thu được linh dược cấp một so với linh dược cấp hai cũng không kém quá nhiều.

Tỷ lệ 5-1 này, là điều tất cả mọi người chấp nhận được.

Lúc này, Huyền Lĩnh lại nói: “Vương thành Ung Đương, tổng cộng thu được 2126 bụi cây! Linh dược cấp một là 1000 bụi cây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK