“Ta... ta giết ngươi, tên xấu xa kia!”
Vừa giận dữ vừa xấu hổ, Lương Uyển Dung giơ kiếm đâm về phía Diệp Viễn.
Nhưng mà được nửa đường, nàng phát hiện Diệp Viễn lại đang nhìn nàng cười như không cười.
Bỗng nhiên Lương Uyển Dung cả kinh, thân hình im bặt lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập vẻ kiêng dè.
Sau lưng Lương Uyển Dung gió mát thoang thoảng, cảm giác thật nguy hiểm.
Ban ngày, nàng trúng chiêu một cách không rõ ràng, vì sao trúng chiêu nàng cũng không biết.
Nhưng mà nàng có thể khẳng định, tuyệt đối có liên quan đến Diệp Viễn!
“Trương Thuận...”
Lương Uyển Dung đang muốn dặn dò Trương Thuận, chợt nhớ tới hành động ban ngày thì càng ngượng đỏ mặt.
Lương Uyển Dung thậm chí còn cảm thấy, cho dù lúc đó dâm loạn phải Diệp Viễn thì khoát tay cũng còn có mặt mũi hơn Trương Thuận.
Dù sao, thân phận Diệp Viễn còn chưa rõ ràng, còn Trương Thuận thì lại là hạ nhân.
Lần này, nàng cũng bị lâm vào tình thế khó xử.
Không chỉ riêng nàng lâm vào tình thế khó xử, còn có Trương Thuận cùng một đám hộ vệ.
Rốt cuộc Trương Thuận cũng là người từng trải, bỗng nhiên nói: “Nhị tiểu thư, phía trước chính là Vạn Thú Sâm Lâm rồi! Vào lúc này, cần người cùng đại tiểu thư hợp lực lại với nhau mới có thể dẫn dắt chúng ta xông qua được!”
Rốt cuộc Lương Uyển Dung cũng không phải ngớ ngẩn, nhìn thấy mấy bậc thang bên dưới vội vàng nói: “Hừm, ngươi nói không sai!”
...
Sau khi nghỉ ngơi, đoàn người tiến vào Vạn Thú Sâm Lâm.
Vạn Thú Sâm Lâm không phải nơi tốt lành gì, bên trong có không ít thần thú!
Tại thế giới Tiên Lâm, Thần thú đều bị tuyệt tích, nhưng ở Thông Thiên Giới thì khắp nơi đều có!
Bên trong Vạn Thú Sâm Lâm đại đa số là yêu thú bình thường, thế nhưng đôi khi tình cờ xuất hiện Thần thú lại là ác mộng của võ giả nhân loại.
Sau khi tiến vào Vạn Thú Sâm Lâm, Diệp Viễn cảm giác được Trương Thuận cảnh giác hẳn lên.
Lúng túng lúc trước đã hoàn toàn bị thay thế bởi sự nghiêm nghị.
Huyền Nguyên Đan không hổ là Thần Đan cấp một thượng phẩm, chỉ mấy ngày sau mà Diệp Viễn đã có thể đi lại.
Tuy rằng nhìn qua không khác người bình thường là bao, thế nhưng ít ra vẫn có thể nhúc nhích.
“Uyển Như tiểu thư, có thể để cho Diệp mỗ chẩn mạch cho ngươi một chút được không? Diệp mỗ là một luyện dược sư, cố gắng một chút có lẽ sẽ giúp được ngươi cũng không chừng!” Trên xe ngựa, Diệp Viễn nói.
Từ trước đến nay khí chất của Diệp Viễn đều rất hiền hoà, Lương Uyển Như cũng không có ý cố kỵ, gật đầu đáp ứng.
Sau một phen chẩn đoán bệnh, lông mày của Diệp Viễn cũng cau lên.
Chuyện này dường như không hề đơn giản giống trong tưởng tượng của hắn, Diệp Viễn vơ vét hết những đan dược mình có mới phát hiện ra, không hề có một loại nào có thể giải quyết được bệnh trạng của Lương Uyển Như.
Theo lý thuyết, bệnh câm điếc trời sinh vẫn có thể dùng đan dược để giải quyết, ở thế giới Tiên Lâm cũng không có gì quá khó.
Nhưng mà, dường như tình trạng cơ thể của Lương Uyển Như hoàn toàn khác biệt với thế giới Tiên Lâm!
Loại người câm trời sinh như thế này cần đến lực lượng của pháp tắc để giải quyết!
Nhưng mà Diệp Viễn không hề biết một chút gì về Thần Đan!
Dường như khoác lác có hơi quá.
Trước đó, Diệp Viễn cho rằng việc trị liệu cho người câm như Lương Uyển Như rất đơn giản, bây giờ xem ra không hề đơn giản như vậy.
“Tiền bối, tình huống này của Uyển Như tiểu thư có thể dùng Thần Đan cấp một hạ phẩm để giải quyết hay không?” Diệp Viễn hỏi Vô Trần.
Diệp Viễn đã biết, Tiên Lâm Thiên Tôn có trình độ đan đạo phi phàm.
Trấn Hồn Châu chính là thứ mà Tiên Lâm Thiên Tôn dựa vào!
Có hồn lực mạnh mẽ mới có thể đạt được thành tựu đủ mạnh trên con đường đan đạo!
Vô Trần nói: "Tất nhiên là được! Theo như ta thấy, đây là do lúc Lương Uyển Như mới sinh ra, hẳn là đã gặp tai bay vạ gió mới dẫn đến tình huống này! Đời sau của cường giả thần đạo, cho dù có là phàm nhân thì cũng sẽ không xuất hiện tình huống như thế này! Tình huống của Lương Uyển Như như vậy là thuộc về sự thiếu hụt của pháp tắc. Thần Đan cấp một hạ phẩm Vô Nịnh Đan có thể giải quyết tình huống này.”
Diệp Viễn lẩm bẩm nói: “Vô Nịnh Đan? Vô Trần tiền bối, không biết đan dược này làm sao để luyện chế?”
Hiện tại Thần Đan duy nhất Diệp Viễn có thể luyện chế chính là Nghịch Đạo Đan.
Vô Nịnh Đan thì hắn chưa từng nghe nói tới, hiển nhiên không thể nói luyện là luyện được.
Đan đạo, một mặt là cảm ngộ Thiên Đạo, một mặt là phải có lý giải sâu sắc đối với linh dược.
Hai phương diện này, thiếu một thứ cũng không được!
Đối với việc cảm ngộ đan đạo, Diệp Viễn có thể miễn cưỡng đạt đến trình độ, nhưng đối với linh dược thì một chữ cũng không biết.
Vô Trần nói ra vài loại linh dược, quả thật Diệp Viễn chưa từng nghe qua!
Ôm tâm thái muốn thử một chút, Diệp Viễn nói với Lương Uyển Như: “Uyển Như tiểu thư, không biết ba loại linh dược Liên Tâm Thảo, Thiên Vọng Chi, Tử Lăng Giá, ngươi có biết hay không?”
Lương Uyển Như có chút bất ngờ, sau khi ngây người thì xoay hướng sang chiếc xe ngựa, chỉ vào một cái hộp gỗ.
“Đây là... Liên Tâm Thảo?”
Dưới sự chỉ điểm của Vô Trần, Diệp Viễn biết được lai lịch linh dược ở trong hộp.
Linh dược Thần cấp Liên Tâm Thảo!
Diệp Viễn đưa tay về phía cái hộp gỗ kia, đang định với lấy thì lại bị Trương Thuận ngăn cản.
“Tiểu tử! Ta chỉ là vì nể mặt đại tiểu thư! Nhưng mà những linh dược này đều là đồ vật mà lão gia đặt mua, vô cùng quan trọng! Nếu như ngươi động đến thì đừng trách Trương mỗ không khách khí!”
Trong giọng nói của Trương Thuận tràn ngập sự xem thường!
Một tên rác rưởi ngay cả thần nguyên cũng không thể ngưng tụ mà lại muốn dò xét linh dược cấp Thần, đây không phải cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga thì là cái gì?
Những linh dược cấp Thần này đều là vật tư dự trữ quan trọng của Lương gia, làm sao có thể chia sẻ cho một người xa lạ?
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Thì ra là như vậy, Diệp mỗ thật sự quá đường đột rồi!”
Dứt lời, Diệp Viễn lùi qua một bên, không nhìn những linh dược kia nữa.
Trương Thuận cũng sững sờ, không ngờ Diệp Viễn lại thẳng thắn đến như vậy.
Nhưng mà rất nhanh, vẻ mặt hắn biến đổi hô lên: “Dừng lại!”
Lương Uyển Dung nghi ngờ nói: “Trương hộ vệ, làm sao vậy?”
Sắc mặt Trương Thuận ngưng trọng nói: “Có gì đó không đúng!”
“Có cái gì không đúng? Như bây giờ, không phải rất tốt sao?” Lương Uyển Dung nói.
Trương Thuận nói: “Chính là bởi vì như vậy, mới không đúng! Xuyên qua Vạn Thú Sâm Lâm, chắc chắn sẽ không yên tĩnh đến thế! Dọc theo con đường này, cho dù có cẩn thận từng chút thì cũng sẽ gặp phải yêu thú ngăn chặn! Càng yên tĩnh thì tình huống sẽ càng là không đúng!”
Lương Uyển Dung biết, về phương diện này thì Trương Thuận là một tay già đời.
Nếu hắn đã nói như vậy thì chắc chắn là không có sai.
Lời của Trương Thuận còn chưa dứt, trong rừng rậm lờ mờ xuất hiện những bóng người như ẩn như hiện vây quanh đám người Diệp Viễn.
Trong đó, mơ hồ có vài cỗ gợn sóng mạnh mẽ, chính là Thần thú không thể nghi ngờ gì nữa!
Sắc mặt Trương Thuận khó coi cực kỳ, mặt hắn nghiêm nghị lên nói: “Nhị tiểu thư, dường như đây là... Thú Triều!”
Mặt Lương Uyển Dung biến sắc, đương nhiên nàng đã nghe nói qua uy danh của Thú Triều.
Yêu thú đầy khắp núi đồi bao quanh vây nhốt bọn họ lại, có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi.
Lương Uyển Dung không nghĩ tới chính mình lại sẽ gặp phải chuyện như vậy.
“Vèo vèo vèo...”
Tiếng hô của từng bầy từng bầy dã thú vang vọng toàn bộ Vạn Thú Sâm Lâm.
Bọn họ đã bị những yêu thú này vây kín xung quanh!
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên Lương Uyển Dung xoay người sang Lương Uyển Như, cười khổ nói: “Tỷ tỷ, không nghĩ tới chúng ta cãi nhau lâu như vậy mà bây giờ lại cùng ngã xuống ở đây!”
Lương Uyển Như sững sờ, chợt trong ánh mắt lộ ra vẻ nhu hòa.
Người sắp chết lời nói cũng thiện chí, chim sắp chết tiếng cũng bi ai.
Không nghĩ tới, lúc này Lương Uyển Dung lại tỉnh ngộ rồi!
Lương Uyển Như khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu, ra hiệu nàng cũng không để ý.
Lương Uyển Dung kéo tay Lương Uyển Như than thở: “Tỷ tỷ, trước đây đều là muội không đúng. Tỷ đừng căm ghét muội có được hay không?”
Lương Uyển Như gật gù, làm một vẻ mặt vui mừng.
“Xẹt xẹt...”
Nhưng mà đúng vào lúc này, âm thanh của một tiếng đao xuất vỏ vang lên.
“Ha ha ha... yêu thú cực kỳ mẫn cảm đối với máu tươi, tỷ tỷ tốt của ta, ngươi chết rồi thì có thể giúp cho muội muội chạy thoát, như vậy chúng ta cũng coi như là tỷ muội tình thâm rồi!” Lương Uyển Dung cười to nói.