Tuy rằng đã sớm đoán được một vài phần, thế nhưng Vạn Bảo Lâu thê thảm như vậy vẫn khiến cho Diệp Viễn vô cùng bất ngờ.
Vạn Bảo Lâu chính là sản nghiệp của Thiên Đế, vậy mà chuyện làm ăn lại thảm đến mức này.
“Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh?” Diệp Viễn nói.
Hồng Âm bất đắc dĩ gật đầu nói: “Chính là cái đạo lý này! Nhưng mà... bọn họ có một tên Đan Thần nhị tinh, chúng ta làm sao cũng không thể nào đánh thắng một trận!”
Diệp Viễn cười nói: "Đan Thần nhị tinh nói ra thì lợi hại, thế nhưng tại Côi Sơn Thành, liệu có mấy người có thể dùng được Thần Đan cấp hai?”
Hồng Âm nói: "Nhưng mà, phẩm chất đan dược Thần Đan cấp một trung phẩm của Vương gia đều rất cao, bọn họ sỉ nhục chúng ta không ra thể thống gì.”
Diệp Viễn gật đầu nói: "Ừm, Thần Đan cấp một trung phẩm đúng là một vấn đề cần để ý. Xem ra, phải sớm đột phá một chút.”
Hồng Âm sững sờ, có hơi không hiểu chuyện gì.
Diệp Viễn cười nói: “Được rồi, ta đi gặp lâu chủ. Đúng rồi, Uyển Như tiểu thư vẫn tốt chứ?”
Nhắc đến Uyển Như tiểu thư, Hồng Âm cười nói: "Tốt đến nỗi không thể nào tốt hơn! Thiên phú võ đạo của Uyển Như tiểu thư thật sự rất lợi hại, thực lực hiện tại của nàng đã vượt qua ta rồi!”
Chân mày Diệp Viễn cau lại, nói: “Nàng tiến bộ nhanh như vậy?”
Lương Uyển Như đột phá thần đạo cũng chỉ là chuyện cách đây mới mấy chục năm, nhưng Hồng Âm thì đã sớm là cường giả thần đạo.
Thời gian ngắn ngủi mấy chục năm mà Lương Uyển Như đã vượt qua Hồng Âm, loại tốc độ tiến bộ này có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Hồng Âm bỗng thay đổi một bộ dáng ai oán nói: “Đúng vậy, hiện tại ta đã không phải là đối thủ của Uyển Như rồi! Ta nói công tử à, ngươi đã cứu Uyển Như nhà người ta mà cứ mặc kệ, gạt nàng sang một bên, làm như thế với người ta hẳn là không hay cho lắm đâu? Uyển Như nhà chúng ta mỗi ngày đều nghĩ về ngươi đến ngây dại!”
Diệp Viễn nghe vậy cũng sững sờ, lắc đầu nói: “Đừng nói năng lung tung, Diệp mỗ đã có người thương từ lâu. Ta cứu Uyển Như tiểu thư cũng chỉ bởi vì nàng là ân nhân cứu mạng của ta, không hề lẫn lộn tình cảm nam nữ.”
Nói xong, Diệp Viễn lập tức xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình Hồng Âm đứng cười khổ.
Diệp Viễn cũng đau cả đầu, chuyện của chính mình hắn còn mờ mịt chưa rõ ràng, không nghĩ tới ở đây lại lưu thêm nợ tình.
Lương Uyển Như là ân nhân cứu mạng của hắn, cho dù như thế nào thì Diệp Viễn hắn cũng không thể ngồi yên không để ý đến.
Hắn thiếu nợ Ly Nhi cùng Mộ Linh Tuyết quá nhiều, trong lòng không có cách nào chứa thêm những người khác.
“Xem ra, sau này vẫn là nên giảm thiểu tiếp xúc với Uyên Như tiểu thư, nếu không sợ rằng sau này nàng sẽ càng lún sâu.” Diệp Viễn bất đắc dĩ tự nhủ.
...
Dương Duệ nhìn thấy Diệp Viễn giống như thấy được ngọn đèn trong bóng tối.
“Ai da, Diệp lão đệ, ngươi còn không chịu xuất quan nữa thì Vạn Bảo Lâu chúng ta phải đóng cửa rồi!” Dương Duệ kéo Diệp Viễn lại nói.
Hiện tại, dưới tình thế như thế này thì Diệp Viễn là hi vọng duy nhất của hắn.
Diệp Viễn cười nói: “Lâu chủ không cần lo lắng, tình huống của Vạn Bảo Lâu ta đã nghe Hồng Âm nói qua.”
Hai mắt Dương Duệ sáng lên, đầu tiên là mừng rỡ một trận, nhưng rất nhanh lại có chút nghi hoặc nói: “Ngươi thật sự có biện pháp sao? Nhưng mà ngươi... còn cách Động Huyền trung kỳ một đoạn đường rất dài phải đi!”
Muốn luyện chế ra Thần Đan cấp một trung phẩm, hiển nhiên thực lực phải đạt đến Động Huyền trung kỳ trước.
Sự chênh lệch của cường giả Thần Cảnh quá lớn, muốn vượt cấp luyện chế Thần Đan, đó là chuyện gần như không thể nào.
Sau khi Diệp Viễn tu luyện Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, cảnh giới không tăng bao nhiêu, gần như là giống với trước khi hắn bế quan.
Vì lẽ đó mà Dương Duệ mới có vẻ hoài nghi Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Lâu chủ cứ yên tâm, ngươi chỉ cần để ý việc rao thanh thế ra ngoài. Vạn Bảo Lâu chúng ta muốn đẩy ra một loại Thần Đan cấp một trung phẩm hoàn toàn mới, hiệu quả mạnh gấp đôi Tăng Nguyên Đan, giá cả không thay đổi! Mặt khác, loại đan dược này từ Hạ phẩm đến Thần phẩm đều có đầy đủ!”
Mỗi một chữ của Diệp Viễn đều khiến cho Dương Duệ khiếp sợ không thôi.
Tăng Nguyên Đan là đan dược dành cho Động Huyền trung kỳ tu luyện, dược hiệu còn mạnh hơn cả Thần Nguyên Đan.
Thời điểm võ giả dùng Thần Nguyên Đan không còn tác dụng thì đều sẽ chọn mua Tăng Nguyên Đan.
Con đường tu luyện không có đan dược phụ trợ khó như lên trời.
Nhưng mà, không có mấy người có được thủ đoạn nghịch thiên như Diệp Viễn bực này, có thể luyện chế đan dược Thần phẩm không ngừng.
Vì lẽ đó, bọn họ chỉ có thể mua đan dược có đẳng cấp cao hơn.
Riêng về dược hiệu thì Thần Nguyên Đan thần phẩm cũng gần như giống với Tăng Nguyên Đan thượng phẩm.
Thế nhưng, Thần Nguyên Đan thần phẩm lại đắt hơn so với Thượng phẩm Tăng Nguyên Đan rất nhiều, nguyên nhân chính là vì đan dược Thần phẩm có thể dùng không giới hạn.
Nhưng mà đối với phần lớn võ giả, đan dược Thần phẩm chỉ là thứ vô bổ.
Coi như bọn họ có thể mua được Thần Nguyên Đan thần phẩm thì cũng không thể uống lâu dài.
Vì lẽ đó mà đan dược Thần phẩm cũng chỉ là cái mánh lới, kỳ thật, người chân chính muốn mua cũng không nhiều.
Sau khi Vương Huyền Phong tới Vương gia đã đẩy ra vài loại Thiên vật phẩm Thần Đan cấp một trung phẩm, tự nhiên là sẽ nhận được sự hoan nghênh rất lớn.
Các luyện dược sư ở Côi Sơn Thành luyện chế ra những Thiên vật phẩm Thần Đan này, thuần túy là phải tìm vận may.
Thế nhưng, Diệp Viễn lại nói muốn đẩy ra một loại Thần Đan cấp một trung phẩm hoàn toàn mới, điều này khiến cho Dương Duệ kinh ngạc suýt rơi mất cằm.
“Diệp lão đệ, ngươi... không phải ngươi đang nói đùa với ta đấy chứ? So với... Tăng Nguyên Đan còn mạnh hơn gấp đôi, vì sao ta lại chưa từng nghe tới có loại đan dược như vậy?”
Dương Duệ cảm thấy, nhất định là Diệp Viễn đang đùa giỡn.
Cho dù là ở Vũ Mông Vương Thành thì đan dược mà Động Huyền trung kỳ sử dụng để tu luyện cũng là Tăng Nguyên Đan.
Hắn chưa từng nghe nói đến loại đan dược gì lại có dược tính mạnh gấp đôi so với Tăng Nguyên Đan!
Hơn nữa, giá cả lại giống như Tăng Nguyên Đan.
Chuyện này thực sự không có cách nào tưởng tượng nổi.
Diệp Viễn cười nói: “Lâu chủ chưa từng nghe qua cũng rất bình thường, loại Thần Đan này tên gọi là Dưỡng Nguyên Đan, Diệp mỗ nhìn thấy trên một quyển điển tịch vô cùng lâu đời. Nếu như lâu chủ không yên tâm Diệp mỗ thì chờ sau khi Diệp mỗ luyện chế ra rồi lâu chủ hãy công khai cũng được.”
Diệp Viễn để cho Dương Duệ thổi phồng lên vào thời điểm hiện tại, đương nhiên là vì để thu hút tầm nhìn, giúp cho độ nóng hổi của Dưỡng Nguyên Đan được tăng lên một cách tốt nhất.
Như vậy thì mới có lợi đối với chuyện làm ăn của Vạn Bảo Lâu.
Nếu như sau khi luyện chế ra mới thúc đẩy thì dĩ nhiên là đã mất tiên cơ về mặt thời gian.
Kỳ thực, Dưỡng Nguyên Đan này cũng không phải là Diệp Viễn nhìn thấy trên điển tịch gì cả, thậm chí cũng không phải Vô Trần dạy hắn.
Dưỡng Nguyên Đan này chính là tại thời điểm Diệp Viễn tiến nhập đan đạo đã tự sáng tạo ra phương pháp luyện đan!
Xưa nay Diệp Viễn chưa từng câu nệ về phương pháp luyện đan.
Đại đa số luyện dược sư đều là tu luyện cách luyện đan theo phương pháp, thông qua phương pháp luyện đan để hiểu dược tính.
Nhưng trọng tâm của Diệp Viễn luôn luôn đặt trên linh dược, lấy linh dược làm căn cơ để lĩnh ngộ phương pháp luyện đan.
Nếu như không phải như vậy thì hắn cũng không có cách nào sáng tạo ra phương pháp luyện đan cấp độ nghịch thiên như Nghịch Đạo Đan kia.
Thời điểm ở Tiên Lâm Vực hắn đã sáng tạo ra rất nhiều phương pháp luyện đan.
Bây giờ, Diệp Viễn tiến nhập đan đạo, sáng tạo ra môn công pháp Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh này đã giúp hắn có nhận thức về đan đạo càng thêm sâu sắc.
Hơn nữa, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ dược tính của mấy ngàn loại linh dược cấp một kia, đối với Diệp Viễn sáng tạo ra một vài phương pháp luyện đan cũng không tính là gì ghê gớm.
Dưỡng Nguyên Đan chính là một trong số đó.
Mặt Dương Duệ biến sắc, vội vàng nói: “Diệp lão đệ, vi huynh ta cũng không phải là có ý đó, ngươi đừng hiểu lầm! Chỉ là lão đệ khiến người ta quá mức kinh ngạc cho nên vi huynh mới tỏ vẻ ngạc nhiên như thế.”
Diệp Viễn cười nói: “Lâu chủ không cần khách khí, Diệp mỗ có được sự an toàn của ngày hôm nay đều là nhờ công lao của Vạn Bảo Lâu. Diệp mỗ không phải người vong ân phụ nghĩa, làm sao có khả năng chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận?”