Sau đó mấy hơi thở, Trì Phương phục hồi lại tinh thần.
"Không thể nào. Hắn... hắn làm sao có thể giết được Tần Thiên?"
Trì Phương tự lẩm bẩm, hiển nhiên là đang không thể tiếp nhận được sự thật này.
Nhưng trong lòng hắn biết rằng Diệp Viễn sẽ không ăn nói lung tung.
Tin tức Tần Thiên truy sát Diệp Viễn đã không phải là bí mật gì tại Võ Mông học phủ.
Hai người bọn họ đi ra ngoài lịch luyện đã mười năm không về.
Cho dù là kẻ ngu si thì cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn bình an trở về, Tần Thiên lại không rõ tung tích, điều này dẫn phát ra rất nhiều suy đoán.
Đương nhiên, có thể Diệp Viễn đã sử dụng thủ đoạn gì đó chạy trốn khỏi Tần Thiên, thế cho nên đến bây giờ Tần Thiên vẫn không biết rằng Diệp Viễn đã trở về.
Thế nhưng cũng có khả năng là Tần Thiên đã chết ở bên trong tiểu thế giới.
Thật ra, phần lớn mọi người vẫn nghĩ đến khả năng đầu tiên, dù sao thực lực của Tần Thiên cũng rất mạnh.
Cho dù Diệp Viễn đã đột phá Khuy Thiên Cảnh thì cũng không có khả năng là đối thủ của tần Thiên.
Trì Phương là lão sư của học phủ, tự nhiên biết rõ thực lực của Tần Thiên.
Nhưng bây giờ, chính miệng Diệp Viễn thừa nhận rằng Tần Thiên đã chết.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì bên trong tiểu thế giới?
Bỗng nhiên, Trì Phương cảm giác không lành.
"Tiểu tử này coi trời bằng vung, không biết sẽ làm ra chuyện gì đây. Tốt nhất vẫn nên báo chuyện này cho lâu chủ biết một tiếng."
...
Trong một gian phòng của Thanh Phong Lâu, đám người Tần Chính đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
"Tiểu tử kia thật gian xảo, chúng ta bỏ ra nhiều tâm tư như vậy mà hắn vẫn không chịu bước ra học phủ dù chỉ một bước. Vẫn là Lâm Tú sư tỷ lợi hại, vừa ra tay thì tiểu tử liền mắc câu."
Vẻ mặt Vương Tùng đắc ý, chỉ là sắc mặt của Cổ Trùng có chút không được tự nhiên.
Có điều hắn cũng biết, chênh lệch của hắn cùng Tần Thiên quá lớn, căn bản là không có cơ hội.
Lâm Tú ngồi ở vị trí đầu, vẫn là cái dáng dấp lạnh lẽo kia, tỏa ra khí chất nữ thần khắp nơi.
Nói tới Tạ Tĩnh Nghi thì vẻ mặt nàng lộ ra vẻ chán ghét nói: "Tạ Tĩnh Nghi là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cho rằng hắn có hôn ước với ta thì có thể muốn làm gì thì làm. Nếu như không phải Thiên ca bảo ta phải tránh xa hắn thì ta đã sớm động thủ với hắn rồi."
Tần Chính vội vã nịnh: "Đúng vậy. Dáng dấp của cái tên chết bầm kia vừa mập vừa tròn, tên hắn cũng là tên của phụ nữ, đừng nói là thiên chi kiêu nữ như sư tỷ đây, đến nữ nhân bình thường nhìn hắn thì cũng thấy chướng mắt."
Tần Bái cười nói: "Võ Mông học phủ, chỉ có Thiên ca cùng Lâm Tú sư tỷ là một cặp trời sinh."
Nhắc tới Tần Thiên, Lâm Tú bỗng nhiên nhướng mày, nói: "Lần này Thiên ca đi giết Diệp Viễn, đã mười năm rồi, bây giờ cũng nên trở về rồi chứ?"
Tần Chính không để ý cười nói: "Nếu Lâm Tú sư tỷ nghĩ nhiều quá thì tâm sẽ loạn, Thiên ca là người thế nào chứ? Lần này hắn tự mình động thủ, tiểu tử kia chỉ sợ đã sớm là vong hồn dưới kiếm của hắn rồi."
Tần Bái nói: "Đúng vậy. Đoán chừng Thiên ca hắn có kỳ ngộ gì đó trong tiểu thế giới, cho nên mới trở về chậm như vậy."
Nghe bọn hắn nói như vậy thì Lâm Tú cũng thoải mái, nói rằng: "Cũng đúng, tên Diệp Viễn kia chẳng qua chỉ có cảnh giới Động Huyền, sao có thể là đối thủ của Thiên ca? Nực cười là tên tiểu tử kia không biết tự lượng sức mình, lại dám đối địch với Tần gia, thực sự là muốn tìm đường chết mà."
"Ồ? Thật sao?"
Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên một giọng nói lạnh như băng.
"Ầm."
Cửa phòng bị một lực mạnh mẽ phá tan, lộ ra một bóng người lạnh lùng.
"Người nào, dám... dám... Diệp Viễn. Ngươi... ngươi chưa chết."
Vương Tùng đang chuẩn bị tức giận thì đột nhiên thấy rõ người đứng ở cửa chính là Diệp Viễn.
Thực sự quá bất ngờ.
Không riêng gì hắn, lúc nhìn thấy Diệp Viễn thì sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đều trở nên vô cùng đặc sắc.
Tin tức Diệp Viễn trở về đã truyền khắp Võ Mông học phủ.
Trùng hợp là, mấy người này đang tụ họp ở trong thành, căn bản là không biết đến tin Diệp Viễn đã trở về.
Nếu như bọn hắn biết thì khẳng định sẽ không dám nghênh ngang tiêu dao trong thành.
"Việc ta không chết khiến các ngươi rất thất vọng sao? Có điều ta mà không chết, thì ngày tận thế của các ngươi... đã đến rồi đây." Diệp Viễn nhàn nhạt tuyên bố tử hình với đám người này.
Đám người Lâm Tú hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để những lời đe dọa của Diệp Viễn vào trong mắt.
Dù sao, trong đám người bọn hắn có ba người là Khuy Thiên đại viên mãn.
Mà Diệp Viễn chỉ là Khuy Thiên sơ kỳ.
Chờ chút, Khuy Thiên sơ kỳ?
Vậy mà tên này đã đột phá?
Lâm Tú nhìn Diệp Viễn, ánh mắt lạnh như băng nói: "Chỉ bằng ngươi sao? Diệp Viễn, vậy mà ngươi lại có trốn thoát khỏi bàn tay của Thiên ca, hôm nay ta thay hắn thu phục ngươi vậy."
Diệp Viễn nhìn về phía Lâm Tú, ánh mắt lạnh lên.
Nữ nhân này, quả thật nên chết.
Tạ Tĩnh Nghi rất si tình đối với nàng ta, còn nàng ta thì lợi dụng tình yêu của Tạ Tĩnh Nghi mà hại hắn thành bộ dạng kia.
"Ha ha ha, Diệp Viễn. Thiên đường có lối thì ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới. Ngươi đã may mắn trốn về thì nên khiêm tốn một chút, trốn ở trong học phủ đừng đi ra. Vậy mà hiện tại, ngươi lại tự dâng mạng tới cửa." Vương Tùng cười to nói.
"Hắn là vì huynh đệ mà bất bình nha. Ha ha, ngày đó tên mập kia còn luôn miệng nói rằng huynh đệ của hắn sẽ giúp hắn báo thù. Không nghĩ tới, hôm nay đúng là tới thật." Tần Chính cũng cười to nói.
"Vậy chúng ta sẽ nhìn một chút, vị thiên tài Diệp sư đệ này, làm thế nào để báo thù đây." Tần Bái cười lạnh nói.
Diệp Viễn không để ý đến việc bọn hắn cười nói, thản nhiên hô lên: "Quy Vân."
Một đạo hư ảnh mờ ảo xuất hiện bên người Diệp Viễn, khom người nói: "Chủ nhân."
Quy Vân vừa xuất hiện khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.
Nhị Tinh đại viên mãn.
Tốc độ tu luyện của ác linh này thật nhanh, vậy mà đã đột phá đến Nhị Tinh đại viên mãn.
Sau khi đánh một trận cùng Tần Thiên thì Quy Vân đã bị trọng thương.
Trải qua hơn nửa năm trị thương, chẳng những thương thế của Quy Vân phục hồi hoàn toàn, mà thực lực còn tiến lên một bước, đột phá Nhị Tinh đại viên mãn.
"Ba tên phía trước giao cho ngươi, không được để bọn họ quấy rối ta." Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Vâng, chủ nhân." Quy Vân khom người nói.
"Ha ha, nói khoác mà không biết ngượng. Chỉ là một ác linh Nhị Tinh đại viên mãn mà đã muốn đánh ngang sức với ba đệ tử nội viện đỉnh tiêm sao? Không thể không nói rằng ngươi rất ngây thơ nha." Lâm Tú cười lạnh nói.
Quy Vân chậm rãi bước lên phía trước, lạnh lùng nói: "U Minh Quỷ Trảo."
Đột nhiên một bàn tay lớn màu đen từ trong hư không bay ra, lao về phía ba người.
Ba người thấy thế thì biến sắc, không nghĩ tới thực lực của Quy Vân này lại mạnh như vậy.
Rất nhanh, ba người đã tạo thành một đội chiến đấu.
Vương Tùng nhìn Diệp Viễn, cười lạnh nói: "Ngươi để cho ác linh kia đối phó ba người bọn hắn, vậy xem ra là ngươi rất có lòng tin sẽ đối phó được ta?"
Mí mắt Diệp Viễn khẽ động, giọng nói không mang theo một chút cảm xúc nào: "Giết ngươi, như giết chó."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Diệp Viễn chém ra một chiêu Trảm Tinh.
Một chiêu Trảm Tinh bản hoàn chỉnh bay đến chỗ Cổ Trùng.
"Bùm."
Cổ Trùng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì thì đã nổ thành một đám mưa máu.
Ánh mắt Vương Tùng ngưng lại, mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Mấy năm nay, Cổ Trùng cũng đã đột phá đến Khuy Thiên sơ kỳ.
Nhưng chiêu Trảm Tinh của Diệp Viễn vừa xuất ra, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp, trong nháy mắt đã bị giết rồi.