Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ.

Trừ Diệp Viễn ra thì tất cả mọi người đều không ngờ.

Diệp Viễn giết người đơn giản như vậy.

Tất cả mọi người im lặng, đầu óc dường như không thể suy nghĩ được gì nữa.

Ngay cả tên mập Tạ Tĩnh Nghi, cũng há hốc mồm.

Mặc dù chuyện mà một năm nay hắn điều tra được khiến hắn giật mình, thế nhưng ban đầu hắn làm việc này cũng chỉ vì muốn bày tỏ lòng mình.

Mặc dù hắn từng nghĩ Tần Bội Du đáng chết, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc giết nàng, chỉ muốn cho nàng một bài học mà thôi.

Lần này, Diệp Viễn thật sự chọc thủng trời.

"Vì sao ta không dám động thủ? Tội của nàng đủ chết một trăm lần." Diệp Viễn cũng không nghĩ hành động của mình có gì không ổn, thản nhiên nói.

"Ngươi, ngươi, ngươi... Chứng cứ đâu? Chứng cứ đâu." Tạ Triệu Vân bỗng nhiên gầm lên hét.

"Giết thì giết, cần gì chứng cớ?" Diệp Viễn nhún nhún vai nói.

"Giết... Giết hay lắm."

"Giết quá hay."

"Nữ ma đầu này đã sớm nên chết."

...

Phản ứng của người vây xem dường như chậm nửa nhịp, lúc này mới tỉnh ngộ lại, tiếng hoan hô vang lên liên tiếp như sóng thần.

Hầu như tất cả mọi người đều nói cùng một nội dung.

Tần Bội Du này đáng chết.

Diệp Viễn nhìn Tạ Triệu Vân, thản nhiên nói: "Ngươi thấy đấy, đây là dân ý. Tiện nhân này đã sớm bị người người oán trách."

"Giết... Giết hay lắm. Tiện nhân này chết không có gì đáng tiếc." Tạ Tĩnh Nghi bỗng nhiên đứng ra, cất cao giọng nói: "Người của Tần gia nghe đây, chuyện này đều bắt nguồn từ ta, có thủ đoạn gì thì cứ việc hướng về phía ta, Tạ Tĩnh Nghi ta tiếp hết."

Tạ Tĩnh Nghi còn chưa dứt lời, một cỗ khí tức đáng sợ đã tập trung vào hắn.

Một bóng người nhảy lên, giơ tay vỗ một chưởng hướng về phía hắn cùng Diệp Viễn.

Một chưởng này tựa như bài sơn đảo hải, bao hàm cả uy thế của thiên địa.

Người này không phải ai khác chính là Tần Nam Thiên.

"Nhóc con Diệp Viễn, hôm nay Tần Nam Thiên ta không diệt ngươi, thề không làm người."

Một chưởng của cường giả Quy Khư, làm sao hai tên võ giả Động Huyền là Diệp Viễn cùng Tạ Tĩnh Nghi có thể ngăn cản?

Chỉ là, Diệp Viễn cũng không có ý định ngăn cản, hắn đứng chắp tay, thản nhiên nói: "Vậy sợ rằng hôm nay ngươi… không được làm người rồi."

Đúng lúc này, một đạo chưởng lực khác cường hãn không kém từ trong góc khuất bay ra.

"Ầm."

Hai đại cường giả Quy Khư cùng nhau đối chưởng, khiến mấy tên võ giả thực lực yếu kém dưới đài lập tức bay đi.

Ánh mắt Tần Nam Thiên hơi ngưng lại, lạnh lùng nói: "Trì Phương, ngươi muốn gì? Ngươi đừng quên đây là ở đâu. Chuyện của Võ Mông Vương Thành, còn chưa tới phiên Vạn Bảo Lâu các ngươi tới nhúng tay."

Người này, chính là Trì Phương.

Trì Phương liếc mắt nhìn Diệp Viễn, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Hắn cũng không nghĩ tới tên này lại quả quyết như vậy, nói giết là giết.

Thế nhưng tình huống này khiến hắn cũng không thể ngồi yên, đành phải xuất thủ.

"Tần gia chủ nói quá lời, Vạn Bảo Lâu được thành chủ đại nhân quản lý, vậy nên cũng là một phần tử của Võ Mông Vương Thành. Điều này, Trì Phương chưa bao giờ quên." Trì Phương không kiêu ngạo không tự ti nói.

Sắc mặt Tần Nam Thiên phát lạnh, trầm giọng nói: "Nói như thế, Vạn Bảo Lâu các ngươi muốn che chở tiểu tử này, cùng Tần gia triệt để khai chiến?"

Trì Phương cười nói: "Tần gia chủ đang tức giận, vậy nên khi nói chuyện không tránh khỏi có chút không lý trí. Diệp Viễn là khách khanh Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu ta, cũng là học viên của học phủ Võ Mông, Tần gia chủ định giết hắn ngay trước mặt mọi người thì hơi bị quá mức rồi đi?"

Trì Phương vừa nói xong, tất cả mọi người đột nhiên biến sắc.

Thậm chí Tần Nam Thiên cũng rất ngạc nhiên, trong lòng cũng hơi bình tĩnh lại.

"Cái gì? Người trẻ tuổi này có tuổi tác nhỏ như vậy mà lại là khách khanh Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu?"

"Vạn Bảo Lâu có quá nhiều Đan Thần nhất tinh, làm sao lại thu một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch làm khách khanh Luyện Dược Sư?"

"Thảo nào tiểu tử này tự tin như vậy, hóa ra là có chỗ dựa này."

...

Tất cả mọi người đều biết Vạn Bảo Lâu không thiếu Luyện Dược Sư.

Vị trí khách khanh Luyện Dược Sư này tuyệt đối sẽ không tùy tiện tìm bừa.

Trong Vạn Bảo Lâu, có quá nhiều Đan Thần nhất tinh, Đan Thần nhị tinh cũng có không ít.

Nếu như Diệp Viễn không có chỗ hơn người thì Vạn Bảo Lâu chắc chắn sẽ không cho hắn làm khách khanh Luyện Dược Sư.

"Trì Phương. Ngươi cũng thấy đấy, tiểu tử này hoàn toàn không có chứng cứ mà giết nữ nhi của ta. Lẽ nào Tần gia ta dễ bị người ta khinh vậy sao? Hôm nay, hắn phải chết." Tần Nam Thiên lạnh lùng nói.

Tiếng nói Tần Nam Thiên vừa dứt, có hai bóng người đột nhiên nhảy lên trên đài cao, vây ba người Trì Phương lại.

Ba người này rõ ràng đều là đại cao thủ cảnh giới Quy Khư.

Cho dù Trì Phương có mạnh đến đâu thì cũng không thể nào lấy một địch ba.

"Sáng sớm ngày mai, chứng cứ sẽ được đặt trên bàn Triệu thống lĩnh."

Lúc này, một đạo thanh âm uy nghiêm đột ngột vang lên.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, khiến mọi người xôn xao.

"Bay trên trời. Chẳng... chẳng lẽ là thành chủ đại nhân tới?"

"Đồ ngu, ngươi thật là không có kiến thức, trong Võ Mông Vương Thành người có thể phi hành không chỉ có mình thành chủ đại nhân đâu."

"Đó là lâu chủ Vạn Bảo Lâu Hàn Thiên, cường giả cảnh giới nửa bước Thần Quân."

...

Hàn Thiên nhìn Tần Nam Thiên, nói: "Việc Nam Thiên gia chủ yêu thương bảo vệ con gái của mình cũng có thể lý giải. Thế nhưng con gái ngươi quả thực đã làm không ít chuyện khiến người người oán trách, chỉ là mọi người ngại thế lực của Tần gia, nên mới không dám nói gì. Tuy nhiên nếu chuyện này liên lụy đến khách khanh Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu ta thì Hàn mỗ cũng không thể ngồi yên mặc kệ, chuyện này... giao cho Triệu thống lĩnh quyết định đi, không biết ý kiến Nam Thiên gia chủ như thế nào?"

Hàn Thiên xuất hiện khiến cho Tần Nam Thiên trở tay không kịp.

Hàn Thiên là nhân vật nào?

Đó là nhân vật cùng một cấp bậc với phụ thân hắn, thái thượng trưởng lão của Tần gia.

Có thể nói trong Võ Mông Vương Thành này thì ngoại trừ thành chủ đại nhân thì cấp bậc cường giả như Hàn Thiên là những người mạnh nhất.

Nếu có hắn đứng ra nói chuyện thì chuyện sẽ thay đổi rất lớn.

Tần Nam Thiên nằm mơ cũng không nghĩ đến chỉ một tên Diệp Viễn nho nhỏ mà có thể làm cho vị đại nhân vật này tự mình đứng ra.

Tần gia đã sớm điều tra Diệp Viễn, biết được căn bản Diệp Viễn cũng không có hậu trường vững chắc.

Chỗ dựa lớn nhất của hắn chỉ là Dưỡng Nguyên Đan.

Chỉ là Thần Đan nhất giai trung phẩm mà có thể khiến cho hạng nhân vật như Hàn Thiên này đứng ra sao?

Tuy quan hệ của Tần gia cùng Vạn Bảo Lâu không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là kém.

Hàn Thiên chỉ vì một tên tiểu tử như vậy mà hoàn toàn trở mặt với Tần gia, nhìn thế nào cũng không phải là một vụ buôn bán có lời.

Sắc mặt Tần Nam Thiên khó coi không gì sánh được, Hàn Thiên đã nói đến mức này rồi, hắn có thể làm gì?

Mọi việc ở trong thành đều cần phủ thành chủ đến quyết định.

Triệu thống lĩnh mà Hàn Thiên nói tên là Triệu Nghị, là đại thống lĩnh của thành vệ quân.

Võ Mông thành chủ bình thường không hỏi sự vụ, vậy nên mọi việc trong thành đều giao cho Triệu Nghị xử lý.

Trừ phi là chuyện liên quan đến cấp bậc cường giả như Hàn Thiên, bằng không thì để Triệu Nghị tới xử lý là đủ.

Chuyện đã loạn đến nước này, vậy thì phải cần một kết quả, để Triệu Nghị tới xử lý là chuyện thích hợp nhất.

"Nếu Hàn lâu chủ đã tự mình đứng ra, vậy thì Nam Thiên ta cũng không dám nói thêm gì. Ta ngược lại muốn nhìn một chút xem Vạn Bảo Lâu các ngươi có thể xuất ra chứng cứ gì. Nếu như chứng cứ không đủ, Nam Thiên ta muốn tự tay giết chết người này." Tần Nam Thiên tức giận nói.

Hàn Thiên thản nhiên nói: "Nếu như Diệp Viễn giết nhầm người tốt thì Hàn mỗ cũng không che chở được cho hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK