“Diệp Viễn, nếu như ngươi muốn trở nên mạnh hơn, vậy không bằng chính thức gia nhập Vạn Bảo Lâu đi! Ngươi cũng biết Vạn Bảo Lâu chính là sản nghiệp của Vạn Bảo Thiên Đế, hắn là người giàu có nhất trong số hết thảy các Thiên Đế. Chỉ cần ngươi gia nhập Vạn Bảo Lâu thì vấn đề về tài nguyên tu luyện chắc chắn sẽ không thiếu!” Dương Duệ nói.
“Đa tạ ý tốt của Dương huynh, nhưng mà... Diệp mỗ tự có dự định riêng của mình.” Diệp Viễn cười nói.
Nghe xong lời Diệp Viễn nói, Dương Duệ không khỏi thất vọng một phen.
Với thiên phú đan đạo của Diệp Viễn thì hiển nhiên có thể nhận được sự trọng dụng của Vạn Bảo Lâu.
Nhưng mà Diệp Viễn lại có dự định riêng của mình.
Hiện tại hắn có thể sử dụng linh dược của Vạn Bảo Lâu, một là bởi vì Dương Duệ đã thông suốt, hai là bởi vì linh dược hắn sử dụng đều là cấp một.
Mặc dù Tiên Lâm Vực ở niên đại thần đạo, không dám nói là linh dược cấp một đều có ở khắp nơi nhưng ít ra cũng không hề thiếu.
Thế nhưng linh dược cần thiết cho việc luyện đan sau này của Diệp Viễn, Vạn Bảo Lâu tại Côi Sơn Thành lại không chịu trách nhiệm nổi, sợ rằng phía trên của Vạn Bảo Lâu cũng sẽ không thể để hắn muốn gì thì cứ lấy.
Diệp Viễn không tin nội tình của Vạn Bảo Lâu bền chắc như thép.
Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, nếu như sau này có người ngáng chân hắn thì ngược lại thân phận của Vạn Bảo Lâu là một sự trói buộc.
Ở Côi Sơn Thành này không phải đã xuất hiện một tên Phong Bình hay sao?
Bỗng nhiên Dương Duệ sáng mắt lên, nói: "Nếu như lão đệ ngươi không muốn gia nhập Vạn Bảo Lâu, vậy không bằng tiến vào học phủ Võ Mông đi!”
"Học phủ Võ Mông?” Diệp Viễn có chút bất ngờ nói.
“Không sai! Học phủ Võ Mông là học phủ chính thức của Võ Mông Vương Thành, Trần Vĩnh Niên cùng ca ca của Vương Túc đều đi ra từ học phủ Võ Mông! Nơi đó tập trung hơn một nửa thiên tài trẻ tuổi của Võ Mông Vương Thành, hơn nữa còn có công pháp võ kỹ có thể tu luyện tới Quy Khư đại viên mãn!” Dương Duệ nói.
Nghe xong lời Dương Duệ nói, Diệp Viễn rất nhanh đã hiểu rõ.
Học phủ Võ Mông chẳng khác nào là một cái kho dự trữ nhân tài của Võ Mông Vương Thành, có lẽ thành chủ của các Quận Thành lớn đều có xuất thân từ Học phủ Võ Mông.
Cứ như vậy, đối với việc quản lý các Quận Thành của Võ Mông Vương Thành sẽ vô cùng bền chắc.
Còn về phần công pháp võ kỹ, ngược lại Diệp Viễn cũng không để ý cho lắm.
Hắn đã hạ quyết tâm phải đi con đường của chính mình, công pháp võ kỹ bình thường đương nhiên cũng sẽ không lọt nổi mắt xanh của hắn.
Trái lại, hơn một nửa thiên tài trẻ tuổi đều tập hợp ở đây lại làm cho Diệp Viễn vô cùng động tâm.
Một tên cường giả muốn quật khởi thì không thể tránh khỏi việc luận bàn cùng với những cường giả khác.
Nhắm mắt làm liều thì khó mà đến đích một cách nhàn nhã.
“Ồ? Vậy phải làm sao để gia nhập học phủ Võ Mông này?” Diệp Viễn hỏi.
Dương Duệ nói: "Mỗi trăm năm Học phủ Võ Mông sẽ chiêu thu một nhóm học viên, chỉ cần võ giả có thực lực đạt đến Động Huyền Thần Cảnh, cốt linh từ hai trăm tuổi trở xuống thì đều được tham gia khảo hạch nhập môn. Chỉ cần thông qua khảo hạch là có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Học phủ Võ Mông. Ba năm sau vừa vặn là kỳ hạn học phủ Võ Mông chiêu thu học viên.”
Diệp Viễn nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Phía dưới Võ Mông Vương Thành có không dưới một ngàn toà Quận Thành, vậy thì sẽ có bao nhiêu người tham gia khảo hạch nhập môn đây?”
Có thể nói rằng, võ giả Động Huyền Thần Cảnh có ở khắp mọi nơi tại Thông Thiên Giới.
Cho dù mỗi Quận Thành chỉ có một trăm người, vậy thì cũng có đến mười vạn người rồi!
Trên thực tế, ngay cả thành trì nhỏ như Côi Sơn Thành thì võ giả Động Huyền Cảnh có cốt linh dưới hai trăm tuổi trở xuống cũng không chỉ có một trăm người.
Vậy thì những quận thành lớn kia càng không cần phải nhiều lời.
Dương Duệ cười nói: “Xác thực mỗi lần học phủ Võ Mông chiêu thu học viên, số lượng tham gia đều không dưới năm mươi vạn người. Nhưng mà... có thể thông qua được vòng khảo hạch thứ nhất thì lại không đến một phần mười! Có thể vượt qua toàn bộ ba vòng khảo hạch cũng không đến một trăm người. Trong này, phần lớn đều là võ giả Động Huyền hậu kỳ, còn có một số ít... là Động Huyền Cảnh đại viên mãn.”
Diệp Viễn kinh ngạc nói: "Khó như vậy sao?”
Dương Duệ gật đầu nói: “Vì lẽ đó mà người có thể vượt qua được khảo hạch, không một ai không phải là thiên tài trong thiên tài! Một lần ít nhất, thậm chí chỉ có hơn ba mươi người vượt qua được khảo hạch!”
Nghe xong lời Dương Duệ nói, Diệp Viễn cũng cảm nhận được áp lực sâu sắc.
Đương nhiên, vẫn là chờ mong nhiều hơn!
Đúng như Dương Duệ nói, Học phủ Võ Mông hắn nhất định phải đi.
Không có thiên tài khác để so sánh thì vĩnh viễn hắn sẽ không biết được khuyết điểm của mình ở nơi nào.
Có thể tu luyện đến Động Huyền hậu kỳ trước trăm tuổi, thậm chí là đại viên mãn thì có thể nói mỗi một người đều là thiên phú tuyệt luân.
Thời điểm Diệp Viễn ở thế giới Tiên Lâm còn có thể nghiền ép quần hùng, nhưng ở tại Thông Thiên Giới, hắn thật sự không có cái tự tin này.
Cốt linh của Diệp Viễn cùng lắm cũng chỉ mới một trăm tuổi, thế nhưng hắn lại ở trong không gian Trấn Giới Bi tu luyện đến mấy trăm năm.
Về điểm này, hắn đã bại bởi rất nhiều thế hệ trẻ tuổi của Võ Mông Vương Thành.
Hơn nữa, đây chỉ mới là một góc nhỏ của Võ Mông Vương Thành!
Ở Thông Thiên Giới, cũng không biết còn có bao nhiêu Vương Thành giống như Võ Mông Vương Thành.
Trong đó, sợ rằng không thiếu một vài thiên tài võ giả nghịch thiên đến cực điểm!
“Nghe Dương huynh nói như thế, ta thực sự vô cùng mong đợi đối với cái học phủ Võ Mông này!”
Trong ánh mắt của Diệp Viễn lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, hiển nhiên hắn cảm thấy hết sức hứng thú.
Nhưng Dương Duệ lại cười nói: “Lão đệ, vi huynh có một yêu cầu quá đáng, xin ngươi đáp ứng cho!”
“Chuyện gì vậy, Dương huynh cứ việc nói!” Diệp Viễn nói.
“Nếu như... ta là nói nếu như thôi, nếu như ngươi không cách nào vượt qua được khảo hạch, vậy chi bằng gia nhập vào Vạn Bảo Lâu bọn ta, thế nào?” Dương Duệ thâm ý sâu sắc hỏi.
Diệp Viễn vừa nghe thấy vậy thì nở nụ cười, nói: “Ha ha, thì ra là Dương huynh đang chờ ta! Thành giao, chuyện này không thành vấn đề!”
Hai người nhìn nhau cười to một cách thoải mái.
Không phải Dương Duệ không coi trọng Diệp Viễn, mà là muốn vượt qua được khảo hạch nhập môn của học phủ Võ Mông, xác thực độ khó vô cùng lớn.
Hai người đang tán gẫu sôi nổi, bỗng nhiên bên ngoài Vạn Bảo Lâu lại loạn thành một đống.
Đi ra xem một chút thì phát hiện, Vương Phiên Nhiên tai to mặt lớn kia lại đến chửi bới rồi!
Nhưng mà lần này, nàng cùng tất cả mọi người trong Vương gia đều cùng nhau mang đồ tang đến đây chửi rủa.
Thi thể của Vương Dục Tường được bày ra trước cửa lớn của Vạn Bảo Lâu.
Nhưng mà tất cả bọn họ lại làm một vẻ mặt bi thương như phụ mẫu chết đi, thật sự khiến cho người ta thay đổi sắc mặt.
Bên cạnh, có không ít người đang xì xào bàn tán.
“Vạn Bảo Lâu cũng thật sự quá không chân chính, hiện tại đã nghiền ép Vương gia thành ra như vậy rồi mà vẫn còn muốn bỏ đá xuống giếng, giết chết cả cha con Vương Dục Tường!”
“Đúng đấy, không nghĩ tới Vạn Bảo Lâu lại dám trắng trợn như thế!”
"Vì sao phủ thành chủ lại không ra mặt quản lý chứ? Không nghĩ tới, Vương gia phong quang một thời mà hiện tại lại rơi xuống mức này!”
...
Vương Phiên Nhiên chính là một ác phụ độc mồm độc miệng, mắng chửi vô cùng khó nghe, nói chung là đang hắt gáo nước bẩn vào Vạn Bảo Lâu.
Dương Duệ nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận đến xanh mét mặt mày.
Xưa nay Vạn Bảo Lâu đều không dối trên lừa dưới, vậy thì vì sao lại khiến cho Vương Phiên Nhiên chửi bới đến vậy?
"Người của Vương gia thật sự không có lấy một người đàng hoàng! Bản lĩnh điên đảo thị phi cũng thật sự là đỉnh cao! Ta đi đánh đuổi bọn họ!” Dương Duệ cả giận nói.
Hắn đang định tiến lên thì lại bị Diệp Viễn ngăn cản.
“Dương huynh bình tĩnh đừng nóng vội, Vương Phiên Nhiên cùng lắm cũng chỉ là một con rối mà thôi! Ngươi càng đánh đuổi bọn họ đi thì chuyện này càng khó giải thích rõ ràng. Bọn họ muốn mắng thì cứ để bọn họ mắng chửi cho sướng miệng đi!” Diệp Viễn cười nói.
Dương Duệ biến sắc, nói: "Nhưng mà tiếp tục như vậy thì chuyện làm ăn của Vạn Bảo Lâu phải làm thế nào?”
Diệp Viễn cười nói: “Dương huynh yên tâm, tính toán thời gian, hẳn là sắp đến rồi.”