Nhóm người Vương Dục Đào xuất hiện khiến cho Âm Phong Thất Kiệt có chút ứng phó không kịp, cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà phản ứng của Thường Lượng cực nhanh, gần như lập tức hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Đồng thời, hắn không khỏi âm thầm kinh hãi không thôi.
Không phải nói rằng tên khách khanh luyện dược sư kia của Vạn Bảo Lâu là một kẻ rác rưởi không thể tu luyện hay sao, tại sao có thể có thực lực cường hãn đến như thế?
Giờ khắc này Thường Lượng đã chắc chắn một điều, thiếu niên tiến vào Động Quỷ Vương kia chính là khách khanh luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu, Diệp Viễn!
“Vị đại nhân này, Thường mỗ không hiểu ngươi đang nói cái gì? Nếu như Thường mỗ có bản lĩnh hủy hoại Phân Quang Nghi, vậy thì cũng không cần phải quanh năm dốc sức làm việc ở trong Âm Phong Quật này rồi!” Thường Lượng ôm quyền nói.
Tâm tư của hắn thay đổi thật nhanh, biết rõ trước mắt chỉ có đánh chết không thừa nhận mới có một chút hi vọng sống sót.
Trên thực tế, hắn thật sự không ngờ Diệp Viễn chính là người mà Vương gia muốn tìm.
Nhưng Vương Dục Đào nghe xong lại cười lạnh nói: “Ngươi không cần phải ngụy biện, ta chỉ tin tưởng sự thật do chính mắt mình nhìn thấy! Chúng ta đã dò nghe được, sau khi tiểu tử kia tiến vào Âm Phong Quật, là các ngươi vẫn luôn dẫn đường cho hắn. Chỉ dựa vào điểm này, các ngươi cũng đã đáng chết rồi!”
Trong lòng Thường Lượng kêu khổ, nhưng trên mặt vẫn giả vờ mờ mịt nói: “Đại nhân, tiểu nhân thật sự không biết ngài nói cái gì! Bởi vì có một thiếu niên bỏ ra bảy ngàn Thần Nguyên Thạch để thuê bọn ta dẫn đường, nhưng mà... Thường mỗ cũng không biết tên đó chính là người mà đại nhân muốn tìm!”
Vương Dục Đào nói một cách lạnh lùng: “Mặc kệ ngươi dẻo miệng cỡ nào, sự thật vẫn là ngươi đã trợ giúp tên tiểu tử kia! Người đâu, bắt lại cho ta! Nếu như phản kháng, giết chết không cần luận tội!”
Vương Dục Đào triệt để dập tắt một tia may mắn cuối cùng của Thường Lượng.
Hắn biến sắc mặt, trầm giọng nói: “Các huynh đệ, vào động!”
Lúc này, xung quanh ba phía đều đã bị chặn đứng, Động Quỷ Vương sau lưng chính là đường lui duy nhất.
Thân hình bảy người Thường Lượng nhanh như điện, gấp rút bay vút về phía Động Quỷ Vương.
Thấy cảnh này, Vương Dục Đào hừ lạnh một tiếng, giơ tay đánh ra một chưởng!
“Một đám đồ vật điếc không sợ súng!”
Trong nháy mắt, thần nguyên mạnh mẽ nổ tung, sóng khí đáng sợ cuốn về phía bảy người.
Mặt Thường Lượng lộ ra vẻ hoảng hốt, quát to: “Các huynh đệ, các ngươi cứ đi vào!”
Hắn xuất ra thực lực cả đời để ứng đối với đòn đánh này của Vương Dục Đào.
Nhưng mà, đây hết thảy đều giống như lấy trứng chọi đá!
Đối mặt với Động Huyền đại viên mãn như Vương Dục Đào, căn bản Thường Lượng không có một chút sức phản kháng.
Nhưng mà, Thường Lượng đã chuẩn bị tốt quyết tâm chịu chết, hắn muốn bảo đảm cho các huynh đệ tiến vào động!
Tuy “Âm Phong Thất Kiệt” không phải hạng người tốt lành gì, thế nhưng tai vạ đến đột ngột như vậy mới có thể cảm nhận được hoạn nạn thấy chân tình.
Lão đại Thường Lượng chấp nhận thương thế thay cho các huynh đệ mà không hề do dự một chút nào!
Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên có hai bóng người lao ra, che chắn trước thân hình của Thường Lượng.
“Đại ca, cố gắng sống sót, báo thù cho bọn ta!”
Là lão tam và lão thất!
Mắt Thường Lượng đỏ tươi nhìn như sắp nứt ra.
Nhưng mà, chưởng lực của Vương Dục Đào đã đến, hắn có muốn làm gì cũng không kịp nữa rồi!
“Ầm!”
Lực đạo to lớn trực tiếp đánh bay lão tam và lão thất, kể cả Thường Lượng ra ngoài.
Nhưng mà, phần lớn lực đạo đều được hai người lão tam và lão thất cản lại.
Thường Lượng “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lão tam và lão thất bên cạnh đã sớm khí tuyệt bỏ mình.
Thường Lượng vô cùng quả đoán, hắn biết hiện tại không phải thời điểm do dự thiếu quyết đoán, cứng rắn chống đỡ bò dậy, đi thẳng về phía Động Quỷ Vương.
Tuy rằng một chưởng này của Vương Dục Đào đã giết lão tam và lão thất, nhưng mà Thường Lượng cũng dựa vào lực lượng của một chưởng này để bay đến cửa động của Động Quỷ Vương.
Hắn hơi nghiêng người, lập tức chui vào trong động.
“Nhị ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Vương Dục Kiền hỏi.
“Còn có thể làm sao? Đi vào bắt người! Hiện tại, chúng ta có thể bắt ba ba trong rọ rồi!” Vương Dục Đào không chút do dự, nói.
Lúc này, một tên võ giả có chút sợ hãi nói: “Đại... đại nhân, nhưng mà nơi này chính là Động Quỷ Vương!”
Tên võ giả này chính là người dẫn đường mà Vương gia tìm đến.
Sắc mặt Vương Dục Đào chìm xuống, nói: “Động Quỷ Vương thì thế nào?”
Người dẫn đường nói: “Động Quỷ Vương là nơi nguy hiểm nhất trong Âm Phong Quật, Ác linh bên trong nhiều vô số kể. Hơn nữa nơi sâu nhất của Động Quỷ Vương có khả năng có Ác linh nhị tinh tồn tại! Một khi kinh động đến Ác linh nhị tinh, ai trong chúng ta cũng chạy không thoát!”
Vương Dục Đào nghe vậy cũng thấy rùng mình, nhưng mà rất nhanh lập tức thoải mái lại, hừ lạnh nói: “Vậy thì thế nào? Ta không tin tên tiểu tử kia dám tiến vào nơi sâu nhất của Động Quỷ Vương! Đi!”
Tên dẫn đường kia bất đắc dĩ, chỉ đành tiến vào Động Quỷ Vương.
...
Năm người Thường Lượng cũng chưa từng tiến vào Động Quỷ Vương lần nào, nơi này là cấm địa của tất cả võ giả nhân loại.
Vì lẽ đó mà sau khi đi vào, năm người Thường Lượng chạy loạn một trận, căn bản không phân biệt được phương hướng.
Nhưng mà điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là dọc theo con đường này, thậm chí ngay cả một con Ác linh cũng đều không đụng phải!
Cũng không biết chạy trốn được bao lâu, chợt bọn họ thấy phía trước có một bóng người đang ngồi khoanh chân.
“Đại ca, là... là tên tiểu tử kia!”
“Nếu như không phải tại tên tiểu tử này thì lão tam và lão thất cũng sẽ không chết! Món nợ này, chúng ta phải tìm hắn tính cho rõ ràng!”
“Đại ca, giết tiểu tử này để báo thù cho lão tam và lão thất!”
Mấy người này nói chuyện đều mang theo tiếng khóc nức nở, hiển nhiên bọn họ không thể nào chấp nhận được việc lão tam và lão thất chết đi.
Bọn họ biết, bản thân mình mãi mãi cũng sẽ không phải là đối thủ của Vương Dục Đào, vì lẽ đó mà bọn họ trút hết tức giận lên người Diệp Viễn.
Thương thế của Thường Lượng không hề nhẹ, lúc này cũng là cố gắng chống cự một hơi.
Nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn sục sôi của các huynh đệ, sắc mặt Thường Lượng cũng khó coi tới cực điểm.
“Các huynh đệ, oan có đầu nợ có chủ! Lão tam và lão thất là do Vương Dục Đào giết, món nợ này có tính cũng phải tính lên đầu bọn họ! Chúng ta và Diệp đại sư chỉ là một vụ giao dịch, món nợ này tính lên đầu hắn, thật sự không công bằng!” Thường Lượng nói.
Diệp Viễn chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Thường Lượng mang theo một tia kinh ngạc, chậm rãi mở miệng nói: “Vương gia phát điên như vậy, đúng là nằm ngoài sự dự liệu của ta. Nhưng mà hại chết lão tam và lão thất không phải ta, mà là chính các ngươi! Nếu như các ngươi muốn đem món nợ này tính lên đầu Diệp mỗ, Diệp mỗ phụng bồi!”
Diệp Viễn lập tức khiến cho mấy người kia xù lông lên.
“Chúng ta hại chết lão tam và lão thất? Tiểu tử, ngươi không được ngậm máu phun người!”
“Đừng tưởng rằng ngươi giết vài con Ác linh thì có thể làm cho bọn ta khiếp sợ! Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một tên Động Huyền sơ kỳ nho nhỏ, ta không tin ngươi thật sự là đối thủ của huynh đệ bọn ta!”
Sắc mặt Thường Lượng khó coi cực kỳ, Diệp Viễn làm cho hắn hối hận tới cực điểm!
Nhưng chỉ nghe Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Bảy người các ngươi tính toán với nhau, đều động sát ý với Diệp mỗ! Nói trắng ra, các ngươi chính là một đám giặc giết người cướp của! Nếu như không phải bởi vì cái này thì trước đó thiếu gia ta có thể sẽ ra tay cứu giúp, thậm chí còn mang bọn ngươi tiến vào Động Quỷ Vương.”
Diệp Viễn khiến cho năm người Thường Lượng giật mình trong lòng.
Thì ra sát ý của bọn họ đã sớm bị Diệp Viễn nhạy bén nhận ra được, chỉ là không thèm vạch trần mà thôi!
Hiện tại lão tam và lão thất chết cũng chính là báo ứng của việc bọn họ động sát ý!
Bọn họ không phải không muốn giết Diệp Viễn, chỉ là Thường Lượng nhận ra được nguy hiểm mới không hề động thủ.
Vì lẽ đó mà Diệp Viễn mới không cần thiết phải phụ trách sự sống chết của bọn họ.
Giữa bọn họ, vỏn vẹn chỉ là giao dịch mà thôi.
“Còn nữa, nếu như không phải ta thấy được tình thâm của huynh đệ các ngươi thì các ngươi cho rằng... có thể sống mà nhìn thấy thiếu gia ta?” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.