Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phốc phốc!”

Kiếm của Phục Chế Thể cắt thật sâu vào thân thể Diệp Viễn.

Pháp tắc xâm nhập vào cơ thể khiến cho Diệp Viễn có cảm giác thân thể như bị xé nát.

Đau đớn tận tâm can, rốt cuộc cũng làm cho Diệp Viễn thanh tỉnh vài phần.

“Đau đớn sao? Vậy thì dừng giãy dụa đi! Người yếu như ngươi không xứng đáng sống trên thế giới này!”

Diệp Viễn kia vừa nói, vừa ngoáy kiếm trong tay khiến cho miệng vết thương của Diệp Viễn càng lúc càng lớn.

Máu màu kim sắc điên cuồng phun ra ngoài giống như suối, trong đó còn kèm theo một ít thịt nát vụn.

Pháp tắc kiếm đạo lăng lệ ác liệt xuyên thấu qua miệng vết thương, tàn sát bừa bãi nội tạng bên trong thân thể Diệp Viễn.

Ý thức Diệp Viễn càng ngày càng mơ hồ, ánh mắt càng ngày càng tan rã.

“Diệp Viễn!”

Nhìn thấy một màn này, toàn thân Vô Trần chấn động, ánh mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Một đường cùng nhau đi tới, Diệp Viễn mang đến cho hắn hi vọng quá lớn.

Thậm chí, hắn đều không nghĩ Diệp Viễn sẽ thất bại.

Nhưng lần này, Diệp Viễn thật sự không còn may mắn như vậy nữa rồi.

Sinh cơ đang nhanh chóng trôi qua kia cho thấy rõ ràng Diệp Viễn càng gần kết cục tử vong.

Dưới tình thế như vậy, Diệp Viễn đã hoàn toàn không còn khả năng phản kích.

“Quả nhiên... quả nhiên vẫn là không được hay sao?”

Trong lời nói của Vô Trần có lộ ra một chút nghẹn ngào.

Thời gian gần một trăm năm này, hắn và Diệp Viễn đã bồi dưỡng được tình cảm sâu đậm.

Nếu như lấy thời gian dài ngắn đến tính toán thì thời gian hắn và Diệp Viễn ở cùng một chỗ thậm chí còn lâu hơn so với Long Đằng.

Có thể nói, hắn là người nhìn Diệp Viễn phát triển từng bước một.

Mà bây giờ, Diệp Viễn sắp phải chết rồi.

“Mệt mỏi quá... thật muốn cứ như vậy mà thiếp đi... đúng vậy, cứ như vậy mà từ bỏ.”

Một ý nghĩ ủ rũ mãnh liệt xông tới làm cho Diệp Viễn chậm rãi nhắm mắt lại.

Đoạn thời gian này trải qua thật sự mệt mỏi quá!

Nhìn thấy khí tức của Diệp Viễn càng ngày càng yếu, khóe miệng Phục Chế Thể cong lên hiện ra một nụ cười khoái chí, giống như một màn này làm cho hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Thế nhưng, nếu ta ngủ thiếp đi, vậy Linh Tuyết phải làm sao bây giờ? Ly Nhi nàng... vẫn đang chờ ta! Còn có Lục Nhi, Bạch Quang, phụ thân, mẫu thân... thật nhiều, thật nhiều điều phải lo lắng! Ta... ta không thể chết được!”

Nhìn thấy máu tươi của Diệp Viễn tuôn trào, dường như phục chế thể càng trở nên khát máu.

“Ha ha ha... đi chết đi!”

Phục Chế Thể quát một tiếng chói tai, muốn dùng kiếm xé tan thân thể Diệp Viễn.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên tay Diệp Viễn bắt được thân kiếm, chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể.

Hành động này khiến cho Phục Chế Thể cùng Vô Trần đang ở bên ngoài không gian đều chấn động toàn thân, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hãi.

Ánh mắt Phục Chế Thể ngưng tụ, điên cuồng rót Thần Nguyên vào trong thân kiếm, muốn chặt đứt bàn tay Diệp Viễn.

Thế nhưng, bàn tay Diệp Viễn giống như kìm sắt, hắn không cách nào lay động được!

Lúc này Diệp Viễn vẫn nhắm hai mắt như trước, giống như đã rơi vào trạng thái ngủ say.

Nhưng mà, lực lượng trên tay hắn lại lớn đến thần kỳ.

“Phốc phốc!”

Kiếm của Phục Chế Thể bị Diệp Viễn mạnh mẽ rút ra khỏi cơ thể.

Ánh mắt của hắn ngưng tụ, lộ ra thần sắc kinh hãi.

Thân thể của Diệp Viễn, rõ ràng đang khôi phục nhanh chóng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường!

Đương nhiên hắn biết rõ Diệp Viễn có Bá Long Tái Sinh Quyết, thế nhưng vừa rồi những kiếm đạo pháp tắc kia của hắn đã tàn phá nội phủ của Diệp Viễn đến mức không thể tưởng nổi rồi.

Muốn khôi phục lại cũng không phải trong nhất thời có thể làm được.

Quan trọng hơn là hiện tại Diệp Viễn vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say.

“Vô Ngã chi cảnh!”

“Vô Ngã chi cảnh!”

Phục Chế Thể cùng Vô Trần gần như đồng thời hô lên bốn chữ này.

Nhưng biểu cảm của hai người lại hoàn toàn bất đồng.

Phục Chế Thể kinh ngạc đến tột đỉnh, mà Vô Trần thì vô cùng phấn chấn !

Vô Trần hoàn toàn không nghĩ tới, Diệp Viễn ở thời điểm gần như tử vong ngay trước mắt lại tiến nhập Vô Ngã chi cảnh một lần nữa!

“Hừ! Tiến vào Vô Ngã chi cảnh thì thế nào? Ngươi vẫn là tên Diệp Viễn kia, ta vẫn có thể giết chết ngươi!”

Phục Chế Thể hừ lạnh một tiếng, đưa tay đánh ra một chiêu Trảm Tinh!

“Đinh!”

Kiếm của Diệp Viễn điểm vào thân kiếm của Phục Chế Thể với một góc độ quỷ dị, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.

Trong ánh mắt của Phục Chế Thể lộ ra thần sắc không thể tin được, kinh hãi nói: "Pháp tắc Kiếm đạo của hắn... cứ như vậy mà đột phá!”

Vốn Pháp tắc Kiếm đạo của Diệp Viễn chỉ có cảnh giới tầng một Đại viên mãn, khoảng cách với tầng hai sơ kỳ vẫn có khoảng cách cực lớn như trước.

Pháp Tắc Chi Lực đột phá từ tầng một đến tầng hai cũng giống như là một cái hố lớn.

Người có ngộ tính không tốt, thậm chí cả đời cũng đều không thể đột phá được.

Hiện tại, sau khi Diệp Viễn tiến vào Vô Ngã chi cảnh đã trực tiếp đột phá đến Kiếm đạo tầng hai sơ kỳ!

Vừa rồi tiện tay điểm một cái nhìn có vẻ như rất đơn giản, kì thực đã hoàn toàn bất đồng với Trảm Tinh rồi.

Đây là một chiêu thức toàn mới, ngay cả Phục Chế Thể cũng không biết!

Thứ mà Phục Chế Thể phục chế ra chính là Diệp Viễn lúc ban đầu chứ không phải Diệp Viễn của hiện tại.

Hiện tại Diệp Viễn đột phá được chính mình, đây chẳng khác nào nói rằng ngày chết của hắn đã đến.

Sắc mặt Phục Chế Thể biến ảo bất định, hiển nhiên không cách nào tiếp nhận được sự thật này.

“Ta không tin không giết được ngươi! Trảm Tinh!”

Lúc này đây, chiêu thức mà Phục Chế Thể phát động chính là bản Trảm Tinh toàn vẹn, uy lực của một chiêu này có thể chém giết cả cường giả Khuy Thiên.

Lúc trước hắn cùng Diệp Viễn đối chiến với nhau, hai bên cũng đều biết sự lợi hại của một chiêu này, cho nên căn bản sẽ không cho đối phương thời gian để phát động.

Nhưng mà bây giờ, Diệp Viễn đang lâm vào trạng thái ngủ say!

“Đinh!”

Phục chế thể chỉ cảm thấy choáng váng, Tru Tà Kiếm đánh vào trên thân kiếm của hắn lần nữa, trực tiếp phá vỡ bản Trảm Tinh toàn vẹn của hắn!

“Giết giết giết!”

Phục Chế Thể huy động kiếm giết về phía Diệp Viễn một cách điên cuồng.

Thế nhưng vào lúc này, bất luận hắn sử dụng võ kỹ như thế nào cũng đều không thể đụng được Diệp Viễn một chút nào!

Mỗi một động tác của Diệp Viễn đều gọn gàng lưu loát đến mức đáng sợ, nhìn vào đều khiến lòng người ớn lạnh.

Diệp Viễn lúc này như một cỗ khí thế lạnh băng, tính toán cặn kẽ, khống chế hết thảy phạm vi xung quanh.

“Xùy!”

“Xùy!”

“Xùy!”

Phục chế thể không thể chạm vào Diệp Viễn, thế nhưng trên người của hắn lại bất tri bất giác bị Diệp Viễn chém lộ ra không ít vết thương.

“Aaa! Ta sẽ không thất bại!”

Rõ ràng Phục Chế Thể cũng có cảm nhận của nhân loại, hắn vô cùng sợ thất bại.

Thế nhưng, lúc này Diệp Viễn lại lạnh như băng, lạnh lùng đến mức không giống một nhân loại.

“Phốc phốc!”

Kiếm của Diệp Viễn trực tiếp xuyên qua thức hải của Phục Chế Thể!

Phục chế thể, tử vong!

Tu luyện Tử vong, kết thúc!

Nhưng mà, Diệp Viễn vẫn chưa thoát khỏi trạng thái Vô Ngã Chi cảnh.

Thân hình hắn khẽ động, đi tới trước tiểu Thông Thiên Sơn.

Một cỗ khí tức như có như không từ trên người Diệp Viễn phát tán ra.

Bỗng nhiên Tiểu Thông Thiên Sơn cũng bộc phát khí tràng cường đại, bắt đầu sinh ra cộng hưởng cùng với khí tức mà trên người Diệp Viễn phát ra.

Vô Trần ở đằng xa nhìn chăm chú vào một màn này, kích động khó hiểu.

Diệp Viễn lúc này bất động như núi, khiến cho Vô Trần có một loại cảm giác không chân thực.

Giống như Diệp Viễn cũng hóa thân thành một tòa Thông Thiên Sơn!

Dưới trạng thái Vô Ngã chi cảnh, Diệp Viễn cùng Thiên Đạo đã thành lập nên một tia liên hệ không thể giải thích rõ được, có thể nói là đã hóa thân trở thành một bộ phận của Thiên Đạo.

Dưới loại trạng thái này, hắn có thể giao tiếp với Thông Thiên Sơn ở mức độ cao nhất.

“Ha ha ha... tiểu tử này quả nhiên không để ta thất vọng! Quả nhiên không để cho ta thất vọng!” Vô Trần kích động nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK