Nơi ở của Diệp Viễn, vẻ mặt Lôi Minh có chút lúng túng.
Lúc ở bí cảnh, hắn còn thề son sắt tức giận với Tần Thiên, nói là muốn Tần gia phải có lời giải thích.
Ai biết, bây giờ lại là sấm to nhưng mà mưa nhỏ, không có tin tức gì nữa.
“Diệp Viễn, ngươi đã lập được đại công cho vương thành Võ Mông, đây là phần thưởng của phủ thành chủ cho ngươi!” Lôi Minh nói.
Phần thưởng của học phủ không thể nói là phong phú, mười lăm vạn điểm, cộng thêm hai mươi viên thần đan hạ phẩm cấp hai, còn có một bộ chiến giáp Huyền Thần Khí!
Mười vạn điểm khen thưởng trước đó của Diệp Viễn đã bị hắn tiêu hao gần hết.
Mười lăm vạn điểm này đối với Diệp Viễn mà nói đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Mà một bộ chiến giáp Huyền Thần Khí này có tác dụng phòng hộ tấn công của cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh.
Chỉ là, Diệp Viễn cũng không phải dễ gạt như vậy, cười nhạt nói: “Không ngờ được, thế lực của Tần gia thế mà lại lớn như vậy. Làm xong chuyện như vậy lại còn khiến Lôi Minh lão sư vấp phải trắc trở.”
Lôi Minh không ngờ được Diệp Viễn lại thông minh như vậy, vừa liếc qua đã nhìn thấu mọi việc.
Hắn vốn đang dự định tốc chiến tốc thắng, đưa những phần thưởng này cho Diệp Viễn rồi rời đi.
Bây giờ xem ra là tránh không thoát rồi.
Nếu như Diệp Viễn đã biết hết rồi, Lôi Minh cũng không có gì để giấu giếm nữa, thở dài nói: “Tần gia là một gia tộc lâu đời ở vương thành Võ Mông, còn từng xuất hiện thành chủ của vương thành Võ Mông! Thế lực của Tần gia, nắm khắp trong ngóc ngách của vương thành Võ Mông. Cho dù là thành chủ đại nhân muốn động vào bọn họ, cũng phải cân nhắc một chút.”
Diệp Viễn cười nói: “Thì ra là thế, cảm ơn Lôi lão sư đã đi một chuyến!”
Lôi Minh sững sờ, hắn vốn cho là Diệp Viễn sẽ nổi trận lôi đình rồi chỉ trích hắn, nói hắn nói mà không làm.
Không ngờ được, Diệp Viễn chỉ hời hợt nói một câu rồi bỏ qua.
Diệp Viễn này thật sự không giống người thường.
Lôi Minh thở phào một hơi, nếu như Diệp Viễn nhất định hỏi, hắn đúng là không biết trả lời như thế nào.
“Ha ha, quá khách sáo rồi! Hy vọng ngươi không có bất cứ ý nghĩ nào, tu luyện cho tốt. Dù sao thì vương thành Võ Mông này, vẫn là thành chủ đại nhân nói là tính!” Lôi Minh lúng túng cười nói.
Diệp Viễn cười gật đầu nói: “Diệp Viễn đã hiểu! Qua vài ngày nữa, ta định ra ngoài lịch luyện, sẽ không để cho Lôi lão sư thất vọng.”
Lôi Minh nghe vậy không khỏi biến sắc, nói: “Đi ra ngoài lịch luyện? Ngươi mới đột phá Động Huyền đại viên mãn không lâu, chờ đột phá được Khuy Thiên Thần Cảnh rồi đi ra ngoài lịch luyện cũng không muộn! Bây giờ đi ra ngoài lịch luyện quá nguy hiểm!”
Diệp Viễn cười nói: “Lão sư yên tâm, trong lòng Diệp Viễn hiểu rõ.”
Lôi Minh thấy ý Diệp Viễn đã quyết, lại nghĩ đến thực lực hơn người của hắn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Vậy được, ngươi tự mình cẩn thận. Đây là ba tấm Thiên Lôi Tật Hành Phù ta luyện chế, tốc độ nhanh hơn ngự kiếm phi hành của ngươi rất nhiều, sẽ có trợ giúp lớn cho ngươi.”
Lôi Minh lấy ra ba tấm bùa màu vàng đưa cho Diệp Viễn, một cỗ khí tức pháp tắc thuộc tính lôi cường đại đập vào mặt.
Diệp Viễn có hơi bất ngờ, có điều hắn vẫn nhận lấy Thiên Lôi Tật Hành Phù, chắp tay nói: “Vậy xin đa tạ Lôi lão sư!”
Sau khi Lôi Minh rời khỏi, sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống.
Hắn cảm thấy e là chuyện này không có đơn giản như vậy!
Thế lực của Tần gia ở vương thành Võ Mông thâm căn cố đế, điểm này Diệp Viễn biết.
Nhưng mà loại thâm căn cố đế này có thể làm cho một cường giả Thần Quân Cảnh thỏa hiệp sao?
Diệp Viễn cảm thấy, chỉ sợ là thành chủ Võ Mông không phải thỏa hiệp với Tần gia mà là không muốn khiển trách bọn họ.
Xem ra ở giữa thành chủ Võ Mông này và Tần gia có một ít liên quan!
“Hắn có thể tặng những thứ này xem ra là muốn trấn an ngươi, muốn ngươi và Tần gia sóng yên biển lặng! Xem ra, hắn đây là không muốn đắc tội cả hai bên.” Vô Trần nói.
Diệp Viễn nói: “Không muốn đắc tội Tần gia, vậy thì ta có cái gì mà không muốn đắc tội? Ta giúp hắn lấy được Thần Đan tứ tinh, hắn ngay cả mặt mũi cũng không lộ một chút. Xem ra trong mắt hắn, ta chỉ là một học viên không quan trọng gì mà thôi. Tặng những thứ này nhìn như công bằng, nhưng thật ra cùi chỏ chính là hướng về phía Tần gia.”
Vô Trần không khỏi cứng lại, nói: “Ngươi nói không sai! Nếu như thành chủ Võ Mông này nhắm vào ngươi, tình cảnh của ngươi có thể sẽ nguy hiểm.”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Thành chủ Võ Mông này, thật đúng là khiến ta thất vọng! Bây giờ, ta đối với vương thành Võ Mông này, thật đúng là vừa yêu vừa hận!”
Dù sao Trảm Tinh của Diệp Viễn chính là lĩnh ngộ được ở học phủ Võ Mông, cũng coi như là chịu ân huệ của vương thành Võ Mông.
Nhưng mà cách làm của thành chủ Võ Mông, khiến cho Diệp Viễn có chút thất vọng.
Diệp Viễn lĩnh ngộ Trảm Tinh, không giữ lại chút nào mà cống hiến Trảm Tinh cho học phủ Võ Mông, lại hiển lộ tài năng trong bách thành thí luyện.
Có thể nói, báo đáp của hắn đối với học phủ Võ Mông, đã xa hơn nhiều so với những gì hắn nợ.
Chỉ riêng một viên Thần Đan tứ tinh kia đã là vô giá!
Nhưng mà cuối cùng lại đổi lại một kết cục như vậy.
Vô Trần nói: “Về sau ngươi vẫn là cẩn thận một chút, không cần va chạm với Tần gia. Nếu không, thái độ của thành chủ Võ Mông ở bên kia là gì cũng khó mà nói!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Bọn họ không chọc đến ta đương nhiên là tốt nhất, nết thật sự chọc đến ta, Diệp Viễn ta còn chưa từng có sợ qua ai!”
…
Tầng năm Kiếm Trủng của Diệp Viễn, một lần vào chính là năm năm.
Năm năm sau, cuối cùng Trảm Tinh cũng đại công cáo thành!
Trước sau gần hai mươi năm, cuối cùng Diệp Viễn cũng hoàn thành tầng thứ nhất của “Hỗn Độn Khai Thiên Kiếm Quyết”.
Bây giờ, Diệp Viễn dựa vào “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” toàn lực thôi động một chiêu Trảm Tinh này, hắn có lòng tin có thể phân cao thấp với cường giả Khuy Thiên.
Tuy nói ở giữa cường giả Khuy Thiên và võ giả Động Huyền tồn tại một khoảng cách rất lớn, nhưng mà khi Diệp Viễn ở Động Huyền hậu kỳ thực lực cũng đã quét ngang những người cùng cấp.
Bây giờ, cảnh giới và võ kỹ của hắn đều tăng lên toàn diện, đủ để bù đắp khoảng cách lớn này.
Chí ít, hắn cũng có lực đánh một trận.
Từ khi ra khỏi Kiếm Trủng, Diệp Viễn đi thẳng tới phòng công đức, đây là nơi học viên học phủ Võ Mông nhận nhiệm vụ.
Diệp Viễn cũng là lần đầu tiên tới đây, học viên nội viện phụ trách nhiệm vụ kia biết Diệp Viễn, cười nói: “Ồ, ngọn gió nào thổi người đứng đầu trăm thành chúng ta tới đây vậy? Diệp sư đệ còn chưa có vào nội viện, lẽ nào cũng định nhận nhiệm vụ?”
Diệp Viễn cười nói: “Vị sư huynh này, ta dự định ra ngoài lịch luyện một phen, ở đây có danh sách nhiệm vụ không, có thể cho ta xem trước không?”
Học viên kia biến sắc, nghiêm mặt nói: “Diệp sư đệ định đi ra ngoài lịch luyện? Tính nguy hiểm của nhiệm vụ này cực kỳ cao, cho dù là học viên nội viện đi, tỷ lệ hao tổn cũng cực lớn! Ta biết thực lực sư đệ mạnh, nhưng mà… có nên tiến vào nội viện trước rồi về sau mới lại đi lịch luyện không?”
Diệp Viễn thấy đối phương không giống giả bộ quan tâm, không khỏi cảm động một hồi.
Diệp Viễn bây giờ không chỉ ở ngoại viện mà ở nội viện cũng có uy vọng cực cao.
Dù sao, hắn dựa vào sức của một mình hắn giúp vương thanh Võ Mông đoạt giải nhất, còn cạo trọc đầu tử địch vương thành Tả Tướng, khiến cho mặt mọi người đều có hào quang.
Không bao lâu sau, Diệp Viễn nhất định sẽ hiển lộ tài năng ở nội viện.
Dạng sư đệ có tiền đồ này, đương nhiên mọi người đều muốn thân cận.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Cảm ơn sư huynh quan tâm, nhưng mà ở bên trong học phủ tu luyện đã lâu, cảm giác đã đến kỳ bình cảnh. Lúc lịch luyện, ta sẽ cẩn thận một chút.”