Trong vùng hoang vu vô tận, có ba bóng người đi về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Khí thế dọa người của ba cường giả này khiến mãnh thú xung quanh thấy liền nhượng bộ nhường đường.
"Tiểu tử đáng chết, mạng cũng lớn thật. Lần này lại để cho hắn chạy thoát.". Tần Chiêu Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi nói.
Ba người Tần Chiêu Vân một đường đuổi theo Tiêu Phong, rốt cuộc không chịu được phi hành trong thời gian dài, thế là liền đáp xuống mặt đất tiếp tục truy đuổi.
Hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra Tiêu Phong lại đột phá Thần Quân Cảnh.
Càng không nghĩ tới Tiêu Phong vì bảo vệ Diệp Viễn, không tiếc để cho Vạn Bảo Lâu rời khỏi Võ Mông Vương thành.
Suốt quãng đường này, Tần Chiêu Vân tức giận tới mức giậm chân nhưng cũng không thể làm được gì.
"Có điều hắn nhất định sẽ không nghĩ tới, chúng ta có thể thông qua lệnh bài học phủ để truy tìm vị trí của hắn. Tiêu Phong dù có làm gì thì cũng chỉ là công dã tràng". Triệu Nghị trầm giọng nói.
Triệu Nghị vừa dứt lời, Tần Chiêu Vân đang giận như thế lại đột nhiên cười to, nói: "Ha ha, ba người chúng ta đã là nửa bước Thần Quân mà lại đi truy đuổi một tiểu tử Khuy Thiên Cảnh, vậy cũng quá mất mặt. Tiểu tử này vì không muốn người khác chú ý, đã bí mật rời đi, không dám ngự kiếm phi hành. Chỉ là hắn không biết, chúng ta chính là muốn hắn làm như vậy."
Tiêu Phong tuy lợi hại, nhưng không đủ để đưa Diệp Viễn bình an rời khỏi phạm vi thế lực của Võ Mông Vương thành.
Lúc này Võ Mông Vương thành đã chiếu cáo thiên hạ, truy nã Diệp Viễn trên phạm vi toàn thành.
Diệp Viễn muốn chạy trốn, thì cũng không thể ngự kiếm mà đi, như thế sẽ bại lộ hành tung.
Ôn Nhất Dương thở dài, nói: "Thật là không có nghĩ đến, Tiêu Phong thế mà lại đi trước chúng ta một bước, đột phá cảnh giới Thần Quân. Trước đó cảnh giới nửa bước Thần Quân hắn cũng chưa đạt được, Diệp Viễn rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì để cho hắn đột phá Thần Quân?"
Một câu nói đã khiến cho tâm trạng vui vẻ của hai người còn lại tan thành mây khói trong nháy mắt.
Mấy người bọn họ dừng chân ở cảnh giới này lâu lắm rồi, đã không còn nhớ rõ là bao nhiêu năm tháng.
Khoảng cách nửa bước này, lại phảng phất như từ mặt đất đến chân trời, vĩnh viễn cũng không thể vượt qua.
Vậy mà Tiêu Phong người sau vượt người trước, trực tiếp đột phá Thần Quân Cảnh, điều này khiến bọn họ làm sao chịu nổi?
Tần Chiêu Vân cắn răng nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chờ sau khi bắt được tiểu tử kia, còn sợ không cạy được miệng hắn sao?"
Quả nhiên, một câu nói của Tần Chiêu Vân đủ để cho đôi mắt hai người kia phát sáng.
"Tần huynh nói đúng. Ba người chúng ta so với tiểu tử Tiêu Phong kia thì rõ ràng không kém hơn, chỉ cần một chút nữa thôi là tuyệt đối có thể đột phá Thần Quân Cảnh." Triệu Nghị hưng phấn nói.
Tần Chiêu Vân cười nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Hiện tại tiểu tử kia ở ngay phía trước, sắp tiến vào phạm vi của Ô Quang thành. Một khi để cho hắn trốn thoát từ nơi đó, chúng ta muốn bắt hắn sẽ tốn không ít tâm tư."
Hai người đáp lại một tiếng, triển khai thân pháp đuổi theo.
Ô Quang thành là Quận thành nằm ở biên cảnh Võ Mông Vương thành, nếu như Diệp Viễn rời đi ở nơi này, thì sẽ tiến vào phạm vi thế lực của Vương thành.
Tuy nói Vương thành thuộc sở hữu của Hoàng thành, thế nhưng mỗi người thống lĩnh một khu vực, đều không có liên quan đến nhau.
Một khi để Diệp Viễn rời đi, muốn tìm hắn thì sẽ gặp không ít khó khăn.
Ba ngày sau, ở biên giới Ô Quang thành, một bóng người đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Đột nhiên, ba bóng người khác từ trên trời đáp xuống, cắt đứt đường lui của bóng người kia.
Vẻ mặt Tần Chiêu Vân đắc ý cười nói: "Thực sự là đáng tiếc, còn kém một chút nha. Mặc dù hơi khó chịu một chút, nhưng tốt xấu gì hiện tại cũng bắt được ngươi rồi. Làm sao? Rất bất ngờ có phải không?"
Ôn Nhất Dương thở dài nói: "Diệp Viễn, quân mệnh khó cãi, theo chúng ta trở về đi."
Ánh mắt Triệu Nghị sắc bén nói: "Tiểu tử, đem phương pháp đột phá Thần Quân Cảnh giao ra đây, ta sẽ cho ngươi một con đường sống."
Diệp Viễn bị ba người vây ở giữa, tâm trạng không vui không buồn, cũng không có dáng vẻ tuyệt vọng như trong tưởng tượng của ba người kia.
Diệp Viễn nhìn Tần Chiêu Vân, mắng: "Bất ngờ cái gì, ngươi chỉ là một tên ngu ngốc. Chỉ bằng một chút thủ đoạn ấy mà cũng muốn bắt ta?"
Vẻ mặt Tần Chiêu Vân tối sầm lại, đang muốn nổi giận thì đã thấy Diệp Viễn lấy ra lệnh bài học phủ, xoay qua xoay lại ở trên tay.
Diệp Viễn cười như không cười nhìn Tần Chiêu Vân, nói: "Lão cẩu, xuyên suốt đoạn đường này ngươi rất đắc ý có phải không? Ngươi cảm thấy ta không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi có phải không? Chỉ bằng món đồ chơi này?"
Trong lòng Tần Chiêu Vân hơi ngưng lại, bỗng nhiên hắn phát giác chính mình cùng hai người kia đã bị lừa.
"Cái này… đây là phân thân?" Ánh mắt Triệu Nghị lộ ra vẻ ngưng trọng, buồn bực nói.
Ôn Nhất Dương thở dài một tiếng, nói: "Chúng ta đã quá coi thường hắn rồi."
Diệp Viễn lạnh lùng nở một nụ cười, nhìn Tần Chiêu Vân, nói: "Lão cẩu, ngươi chờ đó cho ta. Chờ Diệp Viễn ta trở về, hôm đó chính là ngày diệt môn của Tần gia các ngươi. Ngươi nói cho Tần Hiểu, bảo hắn tốt nhất nên bảo trọng chính mình, Diệp gia ta không bao lâu nữa sẽ tới tìm hắn tính sổ."
Nói xong, một tiếng "Ầm" vang lên, Diệp Viễn trực tiếp hóa thành một đám lửa.
"Bộp."
Lệnh bài học phủ rơi xuống đất, vang lên một âÂm thanh thanh thúy.
Hàm răng của Tần Chiêu Vân cắn chặt, vang lên tiếng cót két, hắn tức run cả người.
Ba người bọn họ truy tìm gần một tháng trời, không nghĩ tới lại tìm ra một phân thân.
"Tiểu tử này quá giảo hoạt." Triệu Nghị cũng nghiến răng nói.
Ngay từ đầu, hắn đã cực kì mong chờ đối với phương pháp đột phá Thần Quân Cảnh, không nghĩ tới bận rộn một tháng vậy mà lại lấy giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Ở một nơi nào đó của Võ Mông Vương thành, Diệp Viễn đang dưỡng thương ở trong một cái sơn động, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng.
Diệp Viễn đã trải qua không ít mưa gió, làm sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này? Mặc dù Võ Mông học phủ chưa từng nói qua, thế nhưng làm sao Diệp Viễn dám mang theo loại tai họa ngầm này bên người?
Diệp Viễn thấy sự việc như thế thì hắn liền chia ra hơn phân nửa nguyên thần, tạo nên một cái phân thân Tịnh Đàn Hỏa Liên, mang theo lệnh bài học phủ một đường bỏ chạy.
Mà chân thân như hắn đã sớm tìm một phương hướng khác rồi bí mật rời đi.
Tiểu Hỏa đã sinh ra nguyên linh, Diệp Viễn không có biện pháp mang nó vượt qua không gian phong bạo.
Thế nhưng Tịnh Đàn Hỏa Liên là phân thân mà Diệp Viễn luyện hóa, được hắn mang theo tới đây.
Trải qua gần trăm năm, Tịnh Đàn Hỏa Liên cũng đã tiến hóa đến Thần cấp, chỉ là so với tiến độ của Diệp Viễn thì vẫn chậm hơn rất nhiều.
Suốt quãng đường này, Diệp Viễn cẩn thận từng li từng tí, không để lộ hành tung, cuối cùng cũng ẩn nấp đến chỗ biên cảnh.
Một tháng trước liên tiếp đại chiến khiến cho thương thế của Diệp Viễn đã trở nên rất nặng.
Hơn nữa một tháng này chạy trốn, thương tích chồng thương tích, lúc này mới tìm một cái sơn động bí mật để bế quan dưỡng thương.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn thở dài một tiếng, nói: "Ta còn tưởng rằng lần này chết chắc, không nghĩ tới cuối cùng Tiêu lão ca lại đột phá Thần Quân Cảnh rồi tới cứu ta."
Lúc này, thân ảnh của Vô Trần hiện ra, nói: "Thật ra, là ngươi tự cứu chính mình. Lúc trước là ngươi giúp hắn đột phá Thần Quân Cảnh, bây giờ hắn mới có năng lực tới cứu ngươi. E rằng, đây chính là nhân quả tuần hoàn."
Diệp Viễn cười khổ nói: "Trước đây chẳng qua là trò chuyện cùng hắn, không nghĩ tới vậy mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn này. Hầy… Uyển Như cô nương sợ rằng phải thất vọng rồi, còn có Tạ Tĩnh Nghi, hi vọng hắn có thể tỉnh lại. Tiền bối, Võ Mông Vương thành đã không còn chỗ cho ta dung thân, ta nên đi chỗ nào?"
Vô Trần nói: "Ngươi cũng không thể ở lâu trong phạm vi của Thiên Ưng hoàng thành. Với sức mạnh của cường giả Thần Quân Cảnh, một khi Tần Hiểu biết tung tích của ngươi thì chỉ cần nhấc tay là giết được ngươi rồi. Ngươi vẫn nên tránh càng xa càng tốt chốn thị phi này."