Một cỗ Thế giới chi lực mênh mông đột nhiên bạo phát khiến cho Thế giới chi lực của Tần Hiểu nổ tung.
"Ầm."
Dư lực đáng sợ trực tiếp hất ba người Tần Chiêu Vân bay ra ngoài.
Ba người căn bản không kịp chuẩn bị, bị trọng thương.
Cũng may khoảng cách của bọn hắn đủ xa, bằng không chỉ với một chút dư lực này thì cũng đã đủ để giết chết bọn họ.
Không ngờ cường giả cảnh giới Thần Quân đánh nhau lại cường hãn đến thế.
Ánh mắt Tần Hiểu hơi ngưng lại, sắc mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Tần Hiểu kinh ngạc nói: "Lại là ngươi."
Người đến thản nhiên nói: "Nếu không thì là ai?"
Tần Hiểu cười lắc đầu nói: "Không nghĩ tới, Hàn Thiên không có đột phá, ngược lại là ngươi đột phá trước, thật khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn. Khó trách ngươi bế quan nhiều năm như vậy, hóa ra là đang trùng kích cảnh giới Thần Quân."
Ba người Tần Chiêu Vân cũng nhìn người mà Tần Hiểu đang nói tới, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không nói nên lời.
Bọn hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng người này lại có thể đột phá cảnh giới Thần Quân.
Bên trong Võ Mông Vương thành này, có tứ đại cường giả nửa bước Thần Quân.
Tất cả mọi người đều cho rằng, tứ đại cường giả nửa bước Thần Quân này là những người có hi vọng đột phá cảnh giới Thần Quân nhất.
Nhưng không ngờ, người đột phá được cảnh giới Thần Quân lại là một kẻ chẳng ai nghĩ tới.
Người này không phải ai khác mà chính là kẻ đã bế quan vài chục năm, thủ tịch Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu, Tiêu Phong.
Vài chục năm bế quan đã khiến tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của hắn.
Nhưng thời điểm hắn xuất quan thì đã không còn chung một cấp độ với bọn hắn.
Ba người Tần Chiêu Vân nhìn Tiêu Phong, vẻ mặt lộ ra vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ.
Vì sao người đột phá là Tiêu Phong mà không phải là bọn hắn?
Tiêu Phong thản nhiên nói: "Lão phu có thể đột phá cảnh giới Thần Quân đều là nhờ Diệp Viễn tiểu hữu. Mong rằng thành chủ đại nhân nể mặt lão phu, để Diệp Viễn có một con đường sống."
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của tất cả mọi người, kể cả Tần Hiểu đều biến sắc.
Việc Tiêu Phong đột phá cảnh giới Thần Quân không ngờ lại có quan hệ với Diệp Viễn?
Thảo nào lúc trước Vạn Bảo Lâu che chở Diệp Viễn như vậy, thì ra là nguyên nhân này.
Lúc trước dường như Tiêu Phong tự mình đi một chuyến đến Côi Sơn thành, sau khi trở về liền trực tiếp tuyên bố bế quan.
Lẽ nào… Diệp Viễn thật có ma lực, có thể trợ giúp người khác đột phá cảnh giới Thần Quân?
Ba người Tần Chiêu Vân nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ nóng rực.
Cảnh giới Thần Quân đối ba người bọn hắn mà nói thật sự là quá mê hoặc.
Đôi mắt Tần Hiểu híp lại, cười nhạt nói: "Dựa theo quy củ của Thiên Đế đại nhân, ngươi hình như đã đột phá cảnh giới Thần Quân, chẳng phải không nên ở lại Võ Mông Vương thành sao?"
Sắc mặt Tiêu Phong trầm xuống, nói: "Sau việc này, Tiêu mỗ tự sẽ ly khai. Thế nhưng về Diệp Viễn, lão phu chắc chắn sẽ bảo vệ hắn."
Bởi vì Vạn Bảo Lâu là thế lực ngoại lai, vậy nên trong thành trì sẽ không được phép có tồn tại nào uy hiếp được thành chủ.
Nếu không thì Vạn Bảo Lâu thả ra một cường giả cảnh giới Thiên Thần, vậy thành chủ có quyền hay là vị thiên thần đó có quyền?
Tần Hiểu cười híp mắt nói: "Chỉ bằng một kẻ vừa mới đột phá cảnh giới Thần Quân như ngươi mà đã nghĩ có thể làm càn trước mặt bổn thành chủ rồi hay sao?"
Một luồng khí tức nguy hiểm từ trên người Tần Hiểu phát ra khiến cho Tiêu Phong biến sắc.
Mặc dù Tiêu Phong đã đột phá cảnh giới Thần Quân, nhưng dù sao cũng là vừa mới đột phá.
Mà Tần Hiểu thì đã dừng lại không biết bao nhiêu năm tại cảnh giới Thần Quân này rồi.
Nếu thật sự cá chết lưới rách thì hiển nhiên Tiêu Phong không phải là đối thủ.
Sắc mặt Tiêu Phong trầm xuống, nói: "Chỉ cần thả Diệp Viễn ra, ngươi có thể ra bất kỳ điều kiện gì."
Tần Hiểu thản nhiên nói: "Ngươi không có tư cách bàn điều kiện cùng bổn thành chủ. Hôm nay ngươi không muốn giao Diệp Viễn này thì cũng phải giao. Nếu không… Vạn Bảo Lâu của ngươi tại Võ Mông Vương thành chỉ sợ sẽ không thể bình yên."
Tiêu Phong nhìn ra Tần Hiểu này thật sự đã quyết định, không có khả năng buông tha cho Diệp Viễn.
Hắn hít sâu một hơi, tâm niệm vừa động, thân hình Diệp Viễn liền xuất hiện.
Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, lại đứng một lần nữa tại Thông Thiên Giới.
Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, Diệp Viễn được Tiêu Phong kéo vào tiểu Thế giới.
"Tiêu lão ca. Ngươi... Ngươi thật sự đã đột phá."
Diệp Viễn hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Phong, hắn vừa rồi cảm thấy hoa mắt, đi tới một cái thế giới xa lạ, căn bản cũng không biết là ai cứu hắn.
Bây giờ thấy Tiêu Phong thì mới chợt bừng tỉnh.
Chứng kiến Tiêu Phong thả Diệp Viễn, Tần Hiểu cùng Tần Chiêu Vân đều vô cùng đắc ý.
Xem ra, tên này đã cảm thấy áp lực, buộc phải giao Diệp Viễn ra.
Dù sao cũng chỉ là một tên Khuy Thiên Cảnh nho nhỏ, so sánh với một Vạn Bảo Lâu đang phát triển thì thực sự không có lợi.
Tiêu Phong cười nói với Diệp Viễn: "Ha ha, cái này không phải nhờ có ngươi sao. Trước đây nếu không phải ngươi chỉ điểm vài vấn đề thì đến bây giờ sợ rằng lão phu còn chưa sờ được đến cánh cửa này đâu."
Diệp Viễn cười nói: "Đâu có đâu có, là Tiêu lão ca tích lũy lâu năm, ta chẳng qua là dệt hoa trên gấm mà thôi. Chúc mừng Tiêu lão ca."
Vẻ mặt Tiêu Phong buồn bã, thở dài nói: "Lão đệ, là lão ca vô năng. Mặc dù đột phá cảnh giới Thần Quân, nhưng hôm nay cũng là bất lực."
Hai người này một hỏi một đáp, khiến cho tâm trạng của bọn Tần Hiểu dậy sóng.
Một cái tiểu tử cảnh giới Động Huyền lại có thể chỉ điểm cho một cường giả Quy Khư đại viên mãn đỉnh phong, còn khiến cho hắn đột phá cảnh giới Thần Quân?
Nếu như không phải chính tai nghe được thì nhất định bọn hắn sẽ cảm thấy thế giới này điên rồi.
Ngay cả Tần Chiêu Vân, lúc này trong lòng cũng không nhịn được mà thầm kêu lên, ngươi mau tới chỉ điểm ta một cái đi.
Nếu như có thể đột phá cảnh giới Thần Quân, hắn thậm chí nguyện ý buông cừu hận xuống.
Chỉ là… Hiện tại loại tình thế như này, đã không phải do hắn làm chủ.
Diệp Viễn không có lộ ra sắc mặt ngoài ý muốn, hắn cười nói: "Tiêu lão ca đã tới, phần ân tình này Diệp mỗ đã cảm nhận được."
Tiêu Phong gật đầu, hướng về phía Tần Hiểu nói: "Từ hôm nay trở đi, Vạn Bảo Lâu sẽ rút lui khỏi Võ Mông Vương thành. Diệp lão đệ, Tiêu mỗ tiễn ngươi một đoạn đường, phía sau... đều do số mệnh của chính ngươi."
Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, đã bị một cỗ Thế giới chi lực mạnh mẽ bao vây, không biết đã bay xa đến nhường nào.
Một cảnh này khiến cho Tần Hiểu vội vàng không kịp chuẩn bị.
"Tiêu Phong, ngươi."
Tiêu Phong thản nhiên nói: "Lão phu mặc dù không phải là đối thủ của ngươi, thế nhưng ngươi muốn thoát khỏi lão phu thì cũng phải tốn một khoảng thời gian lớn. Huống hồ... Ngươi dám giết lão phu sao?"
Tần Hiểu nghe vậy thì không khỏi cứng người, hắn thật sự là không dám.
Với thân phận của Tần Hiểu, giết một hai võ giả Quy Khư thì đương nhiên Vạn Bảo Lâu sẽ không bàn tán gì.
Nhưng hiện tại Tiêu Phong đã là cường giả cảnh giới Thần Quân, đối Vạn Bảo Lâu mà nói, thì không phải là một chuyện nhỏ nữa.
Tần Hiểu vẫn luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Hắn không nghĩ tới, Tiêu Phong dám quyết đoán như thế, trực tiếp muốn rút Vạn Bảo Lâu khỏi Võ Mông Vương thành.
Rút Vạn Bảo Lâu khỏi Vương thành, tổn thất thật sự quá lớn.
"Ngươi chỉ vì một tiểu bối Khuy Thiên Cảnh mà lại đưa ra quyết định như này, ngươi điên sao?" Tần Hiểu cắn răng nói.
Tiêu Phong thản nhiên nói: "Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Gieo nhân nào gặt quả nấy. Ngày xưa Diệp Viễn giúp ta đột phá, vậy nên mới có hành động báo ân của ta ngày hôm nay; ngươi làm sao biết, hành động của ta ngày hôm nay sẽ không có thu hoạch ở tương lai?"
Toàn thân Tần Hiểu chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
"Mấy người các ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì, còn không đuổi theo cho ta. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Tần Hiểu hét lên.