Trở lại Phàn gia, Diệp Viễn nhận lệnh bài đại diện cho thân phận khách khanh, hắn được an bài nơi ở, sau đó lại tiếp tục nhận tiền lương của khách khanh cùng với bốn tên nô lệ, lúc này mới xem như là xong việc.
Bước vào đình viện của hắn, Diệp Viễn cho người lui hết, chỉ giữ lại tên nô lệ Long Chiến.
Long Chiến bây giờ, so với lúc Diệp Viễn gặp phân thân của hắn ở truyền thừa chi địa thì đã già đi rất nhiều.
Hiển nhiên, trải qua cuộc đời nô lệ bao năm nay đã làm hắn thay đổi rất nhiều.
Nếu như không phải do Thánh Long Lệnh có phản ứng, thậm chí Diệp Viễn cũng không thể nhận ra được hắn.
Còn như đạo phân thân kia, nó tự nhiên sẽ biến mất giữa đất trời, không có khả năng vượt qua cánh cổng khóa giới mà đi tới Thông Thiên Giới.
Vẻ mặt Diệp Viễn nghiền ngẫm đánh giá, làm cho Long Chiến rất bất an.
Ở Ma tộc, chủ nhân chỉ cần hơi không vừa lòng thì lập tức có thể lấy mạng của nô lệ.
"Ngươi có muốn biết, vì sao ta chỉ giữ lại một mình ngươi?" Diệp Viễn bỗng nhiên mở miệng nói.
Vẻ mặt Long Chiến lo lắng chắp tay nói: "Chủ nhân… Chắc hẳn có chuyện quan trọng cần phân phó."
Diệp Viễn cười nói: "Ha ha, không nghĩ tới đường đường là tộc trưởng Long tộc uy nghiêm, bây giờ lại lăn lộn tới mức như thế này, đáng thương… thật đáng thương hại nha."
Toàn thân Long Chiến chấn động, hai mắt nhìn chằm chặp Diệp Viễn, nội tâm dậy sóng ngập trời.
"Chủ… chủ nhân vì sao lại nói những lời như vậy?"
Trong lòng Long Chiến không khỏi chấn động, ngoại trừ những người cùng hắn ra khỏi Tiên Lâm Vực, trên Thông Thiên Giới này không thể có người biết tới.
Nhưng mà, chủ nhân này lại một lời nói ra hết.
Diệp Viễn nâng lòng bàn tay lên, một cây gậy nhỏ xuất hiện trong tay hắn.
Long Chiến không còn cách nào giữ được bình tĩnh, toàn thân hắn run rẩy, mồm há hốc nhìn chằm chằm vào Thánh Long Lệnh, không nói nên lời.
"Thứ này, ngươi chắc hẳn sẽ không xa lạ?" Diệp Viễn vừa cười vừa nói.
"Thịch."
Long Chiến trực tiếp quỳ xuống lạy, dập đầu ba cái thật sâu với Thánh Long Lệnh.
Lúc ngẩng đầu lên, lệ đã rơi đầy mặt.
Qua một trăm nghìn năm, cảnh còn người mất.
Đã từng là tộc trưởng Long tộc, lại lưu lạc trở thành nô lệ cho ma tộc, sống chết dựa vào tâm tình của người khác.
Trong lòng nhất thời kích động, Long Chiến sao còn khống chế được chính mình?
"Chủ… Chủ nhân, lẽ nào… Lẽ nào ngài từng đến quê nhà của Long Chiến rồi?" Long Chiến cẩn thận hỏi.
Hắn về căn bản không nhìn thấu Diệp Viễn, nghĩ là Diệp Viễn đi vào thế giới Tiên Lâm, trùng hợp lấy được Thánh Long Lệnh.
"Ha ha."
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, Thánh Long Lệnh phát ra tia sáng chói mắt, một cỗ gió xoáy từ đất bay lên, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi ba trượng.
Ánh mắt Long Chiến ngưng trọng, kinh hãi nói: "Thánh… Thánh Long Lệnh… nhận chủ. Điều này… điều này làm sao có thể?"
Người của Ma tộc có thể đi vào thế giới Tiên Lâm, cũng có thể lấy được Thánh Long Lệnh, nhưng không thể có được sự công nhận của Thánh Long Lệnh.
Thánh Long Lệnh chính là được Thánh Tổ lấy sức mạnh của huyết mạch tự tay chế tạo, cho dù là người của Long tộc cũng không thể được Thánh Long Lệnh hoàn toàn công nhận.
Chỉ có tộc trưởng của Long tộc mới có thể nhận được đãi ngộ này.
Nhưng mà bây giờ, Thánh Long Lệnh vậy mà lại nhận một tên Ma tộc làm chủ, hắn làm sao có thể không khiếp sợ?
Đột nhiên, khí tức trên người Diệp Viễn biến đổi, ma khí cuồn cuộn như thủy triều dần rút đi, trở lại trạng thái ban đầu.
Long Chiến thực sự muốn sụp đổ, chủ nhân của mình mà lại là một nhân tộc?
Hắn ta ngụy trang thành Ma tộc, thế nhưng tất cả Ma tộc đều không thể nhận ra.
Bỗng nhiên, ánh mắt Long Chiến ngưng trọng, cả kinh nói: "Chủ nhân chẳng lẽ... Chẳng lẽ là người đi ra từ thế giới Tiên Lâm?"
Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: "Ngươi vẫn không tính là quá đần. Không sai, ta giống như ngươi, đều là từ thế giới Tiên Lâm đi ra."
Long Chiến biến sắc, không tin nói: "Không thể nào. Thiên đạo của thế giới Tiên Lâm đã biến mất, không kẻ nào có khả năng đi xuyên qua không gian loạn lưu."
Sắc mặt Diệp Viễn đột nhiên phát lạnh, trầm giọng nói: "Ta nói sự thật cho ngươi biết cũng không phải cần ngươi tin tưởng. Ngươi không nên quên thân phận của mình bây giờ.”
Long Chiến chấn động toàn thân, khí thế lập tức hạ xuống, trở nên cực kỳ khiêm nhường mà nói: "Xin chủ nhân thứ tội."
Giọng nói của Diệp Viễn hơi chậm, nhìn Long Chiến cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta và ngươi cùng một nguồn gốc, ta lại thừa kế được Thánh Long Lệnh nên sẽ cảm kích rồi thả tự do cho ngươi?
Trong lòng Long Chiến trầm xuống.
Diệp Viễn nói một chút cũng không sai, sau khi hắn khiếp sợ thì âm thầm cảm thấy may mắn.
Tất nhiên Diệp Viễn thừa kế được Thánh Long Lệnh, hơn nữa còn đến từ thế giới Tiên Lâm thì không lẽ nào lại không giúp hắn nha.
Khi nãy nội tâm hắn thật sự là mừng như điên.
Nhưng tình huống bây giờ dường như có chút không ổn.
"Tiểu... Tiểu nhân không dám." Long Chiến ủy khuất nói.
Hai mắt Diệp Viễn híp lại, trong mắt bắn ra một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Nếu không vì Thánh Long Lệnh, ngay lần đầu gặp ta đã muốn giết ngươi rồi.
Sát ý lạnh thấu xương ập đến, gần như khiến Long Chiến nghẹt thở.
Diệp Viễn bây giờ đang khống chế Ấn ký nô lệ, chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể khiến hắn hồn phi phách tán.
"Đừng nói với ta rằng những cường giả thần đạo như các ngươi lại không biết đến ma kiếp của thế giới Tiên Lâm. Các ngươi vì ích kỷ mà bỏ rơi hàng trăm nghìn sinh linh của thế giới ấy, vậy ta... vì lý gì mà phải cứu ngươi?" Diệp Viễn tiếp tục lạnh lùng nói.
Việc bọn hắn bỏ đi khiến trong lòng Diệp Viễn tràn ngập oán hận.
Nếu không phải vì hắn xuất hiện, đột phá thần giới trong giây phút cuối cùng, thì giờ đây toàn bộ thế giới Tiên Lâm đã biến thành địa ngục trần gian.
Long Chiến im bặt không dám cãi lại.
Trải qua cuộc đời nô lệ đã lâu khiến hắn trở nên vô cùng cẩn trọng.
Hắn biết bây giờ mà nói nhiều thêm một câu thôi thì người chết chính là hắn.
"Đem tất cả sự việc trước đây nói rõ, nếu ngươi có nửa điểm giấu giếm thì tự biết hậu quả." Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Long Chiến thật sự không dám giấu, kể lại toàn bộ sự việc mà hắn biết ra.
Năm đó bọn hắn nóng lòng rời khỏi thế giới Tiên Lâm, một mặt vì thiên đạo của nơi đó đã bị tổn hại, mặt khác là do kiêng kỵ Ma tộc.
Bởi vì khi đó, thế giới Tiên Lâm đã không thể sinh ra cường giả Quy Khư Thần Cảnh, bọn hắn đơn giản là không thể đối mặt với sự tấn công của Ma tộc.
Hai chuyện này giống như là hai ngọn núi lớn đè nặng ở trong lòng toàn bộ cường giả thần đạo.
Cuối cùng, sau hàng vạn năm cân bằng, tất cả các cường giả thần đạo đã đạt được thống nhất là rời khỏi Tiên Lâm Vực.
Mà lão tộc trưởng Long tộc chính là thành viên quan trọng góp phần thúc đẩy việc này.
Người đề xuất việc này lại chính là một đám cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh.
Bọn hắn triệu tập tất cả cường giả thần đạo của Thần Vực và lên kế hoạch cho cuộc chạy trốn này.
Nếu như ai dám ở lại Tiên Lâm Vực, sẽ phải hứng chịu sự chỉ trích của những người khác.
Tất nhiên là mục đích của bọn hắn không phải là suy nghĩ vì mọi người, mà nếu nhiều thêm sức mạnh của một người, sẽ nắm chắc hơn một phần an toàn thoát được ra khỏi không gian loạn lưu.
Đó là một chuyến đi cửu tử nhất sinh, có nhiều cường giả thần đạo thì sẽ tăng thêm hy vọng sống sót.
Có thể tưởng tượng được phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể tham gia vào loại hành động này.
Mà điểm hẹn nằm ngay tại Loạn Ma Hải.
Đó cũng là chiến trường của nhân tộc và ma tộc khi xưa.
Có không ít cường giả thần đạo lưu lại truyền thừa ở đó.
Về sau, hơn một trăm người này vượt qua không gian loạn lưu, thoát khỏi thế giới Tiên Lâm.