Diệp Viễn trước mắt khiến cho Lục Lâm Phong có một loại cảm giác như ở trên mây.
Thực lực như vậy, không phải là Thần Cảnh thì còn là gì?
Hơn nữa, vừa nãy Lục Lâm Phong mơ hồ một loại cảm giác, cỗ khí tức cứu hắn lại giống như đúc với Thiên Đạo!
Phương Thiên mang theo vẻ đồng tình nhìn về phía Lục Lâm Phong, nói: “Ngươi đoán không sai, Diệp Viễn hắn xác thực đã đột phá Thần Cảnh trở thành cường giả Thần Cảnh duy nhất của Thần Vực!”
Cả người Lục Lâm Phong run lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập sự quái dị.
Hắn vì ngày hôm nay mà đã chuẩn bị không biết bao nhiêu năm, tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết.
Trước hôm nay, Lục Lâm Phong vẫn còn rất tự tin.
Hắn tự tin suy nghĩ của chính mình, chính là ý nghĩ thiên tài nhất Thần Vực trong vòng mười vạn năm qua.
Không nói rằng nhất định có thể đột phá Thần Cảnh, nhưng tuyệt đối là có hy vọng nhất.
Kết quả, hắn thất bại!
Điều này vốn không có gì kỳ lạ, dù sao hơn mười vạn năm qua, người thất bại cũng có nhiều rồi.
Nhưng mà trước mặt hắn lại thật sự xuất hiện một cường giả Thần Cảnh!
Không có điều gì đả kích người ta hơn so với cái này.
Diệp Viễn biết lúc này mình xuất hiện cũng không phải thời điểm tốt lành gì, thế nhưng Lục Lâm Phong có ngọn nguồn không cạn với hắn.
Tính ra, mình vẫn được tính là một nửa đệ tử của hắn.
Mặc kệ Lục Lâm Phong bị thiên kiếp giết chết, Diệp Viễn lại không làm được.
“Không có khả năng! Ngay cả ta cũng thất bại, ngươi... ngươi làm thế nào làm được?” Lục Lâm Phong hồn bay phách lạc nói.
Lời này nghe thì rất ngông cuồng, thế nhưng đúng là Lục Lâm Phong có tư cách để ngông cuồng.
Hắn dùng trận đạo diễn hóa Thiên Đạo thuộc về mình, phần thiên tư này, phần quyết đoán này, phần thực lực này, ngoại trừ Diệp Viễn ra, thật sự không có người thứ hai nghĩ đến.
Thậm chí ngay cả Phương Thiên thì ở những phương diện khác cũng không bằng Lục Lâm Phong.
Diệp Viễn cười nói: "Con đường ngươi đi là trận đạo, còn đường ta đi chính là đan đạo. Ngươi dùng trận pháp diễn hóa Thiên Đạo, ta dùng đan đạo để bù đắp Thiên Đạo, chỉ có thế mà thôi.”
Ánh mắt Lục Lâm Phong ngưng lại, lẩm bẩm nói: "Dùng đan đạo bù đắp Thiên Đạo, dùng đan đạo bù đắp Thiên Đạo! Chỉ như vậy... mà thôi sao?”
Thời điểm hắn nghe được sự lý giải của Diệp Viễn, trên thực tế, biện pháp của Diệp Viễn và của hắn có hiệu quả tuyệt diệu như nhau.
Chỉ là, hắn thất bại còn Diệp Viễn thì lại thành công rồi!
Lục Lâm Phong nhạy bén ý thức được huyền cơ trong lời nói của Diệp Viễn, một bên là dùng trận pháp diễn hóa Thiên Đạo, một bên là dùng đan đạo để bù đắp Thiên Đạo.
Nhìn thì giống nhau, nhưng kỳ thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược!
Diệp Viễn nói rất mịt mờ, nhưng mang lại cho Lục Lâm Phong một loại giác ngộ.
Diệp Viễn đang nói cho hắn biết, ý nghĩ của hắn quá mức không thiết thực cho nên mới thất bại.
Lục Lâm Phong không nhịn được nhớ tới trận thiên kiếp đáng sợ kia, không khỏi hãi hùng khiếp vía một phen.
Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, tuy rằng Thần Cảnh mạnh, nhưng mà vừa chính hắn cũng đã chạm tới ngưỡng cửa Thần Cảnh, dường như đối với phó với thiên kiếp này vẫn còn có chút quá sức.
“Diệp Viễn, thiên kiếp vừa rồi... cho dù ngươi là cường giả Thần Cảnh thì cũng không thể dễ dàng hóa giải như vậy chứ?” Lục Lâm Phong dò hỏi.
Phương Thiên cười cười, nói: “Diệp Viễn không phải là Thần Cảnh thông thường! Ngươi vẫn luôn một mực bế quan, sợ rằng không hề biết đến những chuyện đã xảy ra ở Thần Vực. Hiện tại Diệp Viễn đã là chưởng khống giả của Thần Vực, vượt lên trên cả chúng sinh.”
"Chưởng… chưởng khống giả?” Con ngươi của Lục Lâm Phong đột nhiên co rút lại, hắn bị danh xưng này dọa sợ rồi.
Diệp Viễn nhìn hắn cười nói: “Lục lão quỷ, ngươi cũng không cần phải nản lòng. Với thiên tư của ngươi, chỉ cần tu luyện từng bước thì vẫn có cơ hội chứng đại đạo một lần nữa. Vừa nãy ta ra tay, tạm thời coi như là lòng biết ơn với ngươi.”
Mặt Lục Lâm Phong xám như tro tàn, tự giễu nói: “Ngươi đứng nói chuyện không đau eo sao, chứng đại đạo một lần nữa? Nói nghe thật dễ dàng! Con đường này không thông thì nỗ lực những năm qua của Lục mỗ chẳng khác nào phí công.”
Diệp Viễn cười nói: “Đại đạo đồng quy, nỗ lực của ngươi làm sao có thể lãng phí được? Ngươi cứ tiếp tục an tâm tu luyện, tương lai sẽ có cơ hội tu luyện tới cảnh giới Quy Khư, đến lúc đó, phương pháp trận diễn Thiên Đạo này chính là thời điểm để hiển lộ tài năng! Diệp mỗ đã nói hết lời, Lục lão quỷ, ngươi tự suy nghĩ đi!”
Dứt lời, Diệp Viễn mang theo Phương Thiên cùng Thiên Ly biến mất ngay tại chỗ.
Lục Lâm Phong chấn động, nhìn theo phương hướng thân hình Diệp Viễn biến mất, thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Diệp Viễn chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại để lộ ra rất nhiều tin tức!
Chẳng lẽ, Diệp Viễn thật sự có biện pháp khiến cho Thiên Đạo của Thần Vực bị biến mất kia trở lại một lần nữa?
Rất có khả năng!
Cảnh giới của Diệp Viễn bây giờ, hắn đã nhìn không thấu rồi.
Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Diệp Viễn, sau khi đạt đến Quy Khư Thần Cảnh thì vẫn còn có cảnh giới càng cao hơn!
Nhưng mà những điều này đối với hắn mà nói, quá xa xôi.
Diệp Viễn lại nhen nhóm lên tia lửa hi vọng cho Lục Lâm Phong một lần nữa.
Hắn bị Thiên Đạo phản phệ, thực lực tổn thất rất lớn, thế nhưng nhờ Diệp Viễn ra tay cho nên đã giảm thiểu độ thương tổn lớn nhất do Thiên Đạo gây nên, bảo lưu được căn cơ của hắn.
Chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì vẫn có thể quay về đỉnh cao.
...
Ba tháng sau, nơi cực Đông của Thần Vực, điểm cuối của Tàng Thiên Hải Vực toàn một mảnh sương mù dày đặc.
Cái vùng sương mù kia khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Diệp Viễn cũng lộ ra vẻ mặt kiêng kỵ.
Mấy bóng người đứng lơ lửng trên không, Diệp Viễn, Phương Thiên, Thiên Ly, Nguyệt Mộng Ly, Bạch Quang, Long Đằng, bọn họ đều đi tới nơi này để tiễn đưa Diệp Viễn.
Phía sau Diệp Viễn có bốn đạo bóng mờ, chính là Tứ Tượng Chi Linh!
“Làm sao, sợ rồi? Ranh giới nơi này có một màn chướng bảo vệ để không gian loạn lưu không vào được. Một khi ngươi vượt qua cánh cửa tỏa giới, sau đó chính là không gian loạn lưu vô tận! Ngươi... còn muốn xông vào không?”
Trong hư không truyền đến một âm thanh, chính là giọng nói của Côn Ngô.
Diệp Viễn hít sâu một hơi, nói: “Tiền bối không cần khuyên nữa, chủ ý Diệp Viễn đã định!”
"Ha, thật là một tiểu tử không va phải tường thì không chịu quay đầu lại! Thôi vậy, chính ngươi muốn tìm chết, người khác cũng không ngăn được ngươi.” Côn Ngô làm một bộ dạng tức giận nói không nên lời.
Diệp Viễn chậm rãi xoay người, cúi đầu nói với Tứ Tượng Chi Linh: “Làm phiền bốn vị tiền bối rồi!”
Tứ Tượng Chi Linh là lực lượng vật tổ của bốn Yêu tộc, không hề có ý thức, thế nhưng bọn chúng là được chi phối bởi Thánh Long Lệnh, cho nên Diệp Viễn mới có thể dẫn bọn chúng tới đây.
Nói xong, Diệp Viễn lấy Thánh Long Lệnh ra, trong nháy mắt một luồng khí tức thần thánh lập tức lan tỏa ra khắp hải vực.
Tứ Tượng Chi Linh cũng phân ra các hướng, quay chung quanh Thánh Long Lệnh lơ lửng trên không.
Bỗng nhiên, bốn tiếng rống vang dội phóng lên trời, Tứ Tượng Chi Linh đồng thời mở to miệng phun ra một luồng gợn sóng pháp tắc mạnh mẽ hội tụ về phía hư không.
"Cánh cửa tỏa giới, mở ra!”
Bốn luồng hào quang ngút trời, rốt cuộc hội tụ lại trên hư không.
Một trận khí tức cổ điển tang thương từ trên hư không truyền đến.
Một cái cửa đá khổng lồ hiện ra trước mắt!
Khi cửa đá xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy thần hồn đều sắp bị tán loạn.
Loại khí tức này trấn áp tất cả, thực sự khiến người ta tan vỡ.
Trên người Diệp Viễn tỏa ra một luồng khí tức thuộc về Thiên Đạo, bao phủ tất cả mọi người lại, trong nháy mắt loại cảm giác tan vỡ kia tiêu tán thành vô hình.
Mọi người thấy cánh cửa lớn cổ điển tang thương kia thì khiếp sợ không thôi.
“Đây chính là cánh cửa tỏa giới? Khí tức thật là mạnh! Không đạt đến Thần Cảnh, căn bản không có cách nào chịu đựng nổi loại uy thế đáng sợ như thế này!” Phương Thiên thở dài nói.
“Cũng không biết năm đó mấy tên cường giả thần đạo làm sao biết được cánh cửa này. Những tên ích kỷ kia, tốt nhất là đều bỏ mạng ở bên trong không gian loạn lưu mới tốt!” Bạch Quang tức giận bất bình nói.