Trên bầu trời, hơn mười bóng người sừng sững bay qua, thanh thế kinh người.
Nhiều cường giả thần đạo như vậy cùng xuất hiện, tuyệt đối là tình huống cực hiếm thấy ở thế giới Thiên Lộc.
Những người phàm nhao nhao suy đoán, nhất định là có chuyện lớn kinh thiên động địa nào đó, mới có thể làm cho nhiều đại nhân vật như vậy cùng xuất hiện.
Cường giả thần đạo chớp mắt đi được vạn dặm, ba ngày sau, các cường giả thần đạo của Bạch Dạ Thánh Cung và Thu Vũ Thánh Cung cuối cùng cũng gặp nhau.
Đứng đầu Bạch Dạ Thánh Cung là một lão đầu, nhìn thấy người của Bạch Dạ Thánh Cung không khỏi ngạc nhiên.
Hắn biết được tin tức, Cung chủ Bạch Diệp Hải của Bạch Dạ trúng độc mất mạng, nên hắn mang theo rất nhiều cao thủ đánh tới.
Chỉ là hắn không ngờ được, người của Bạch Dạ Thánh Cung lại dám trực tiếp ra ứng chiến.
Hắn liếc đám người một cái, cười to nói: “Tiểu tử Bạch Diệp Hải kia đâu, sao không có tới? Hắn không dám tới, phái một đứa trẻ tới để tìm chết sao? Ha ha ha…”
Bạch Thần tức giận đến run người, chỉ vào đối phương tức giận nói: “Hoắc Thiên Dương, ngươi vô sỉ!”
Hoắc Thiên Dương này chính là cung chủ của Thu Vũ Thánh Cung, cường giả cảnh giới đại viên mãn Khuy Thiên!
Mà trận đấu tranh nội bộ của Bạch Dạ Thánh Cung lần này chính là một tay hắn bày ra.
Kế ly gián này thật ác độc, nó trực tiếp khiến cho Bạch Diệp Hải cung chủ Bạch Dạ Thánh Cung chết.
Bây giờ Bạch Dạ Thánh Cung như rắn mất đầu, bọn họ muốn mượn cơ hội này tiêu diệt triệt để Bạch Dạ Thánh Cung.
Bạch Thần còn chưa đủ kinh nghiệm, điều này làm hắn triệt để để lộ giận giữ.
Tám đại trưởng lão ở phía sau hắn thấy thế đều là âm thầm lắc đầu.
Lúc này, cần phải phô trương thanh thế, để cho Hắn Thiên Dương đắn đó không phán đoán được, bọn họ mới có hy vọng dọa đối phương lui, kéo dài thời gian tìm cơ hội thoát nạn.
Hoắc Thiên Dương vừa nghe thế, càng là kiêu ngạo cười to nói: “Cháu ngoan của ta, xem ra là ngươi đã lên làm Cung chủ rồi! Chỉ tiếc… Cung chủ này của ngươi chỉ có thể làm tới hôm nay thôi!”
Bạch Thần cả giận nói: “Hoắc Thiên Dương, đừng có ngông cuồng! Hôm này dù có cá chết rách lưới, ta cũng phải để người trả giá bằng máu!”
Hoắc Thiên Dương nghe vậy cười to nói: “Cá chết rách lưới? Ha ha ha, cá là chết, nhưng lưới sẽ không rách. Bạch Diệp Hải không còn, chỉ dựa vào đám tàn binh vô tướng này cũng muốn cá chết rách lưới sao? Hôm nay, Bạch Dạ Thánh Cung các ngươi sẽ bị xóa tên ở thế giới Thiên Lộc!”
Lúc này Hoắc Thiên Dương cực kỳ hung hăng.
Uy áp cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn vừa mở đã làm cho mặt cường giả Bạch Dạ Thánh Cung biến sắc.
Dưới cỗ uy áp này, sắc mặt Bạch Thần trở nên trắng bệch, không tự chủ được nhìn sang phía Diệp Viễn.
Nhưng mà Diệp Viễn không chút thay đổi sắc mặt, giống như điều trước mắt không ảnh hưởng gì tới hắn, căn bản hắn không để vào mắt.
Lòng Bạch Thần đầy quyết tâm, dùng hết sức lực chống lại uy áp này.
Ánh mắt Bạch Thần bỗng nhiên chuyển về phía Bạch Tu, nói: “Bạch Tu, nếu hôm nay ta chết trận, ngươi chính là cung chủ của Bạch Dạ! Ta hy vọng ngươi không sợ chết, dẫn mọi người chiến đấu tiếp. Dù cho chỉ còn lại người cuối cùng cũng không được lùi bước!”
Toàn thân Bạch Tu chấn động, không ngờ được Bạch Thần lại nói ra những lời này.
Lúc này, hình tượng của Bạch Thần trong lòng hắn được khuếch đại lên rất nhiều.
Vốn dĩ, Bạch Tu chỉ là bởi vì sợ Diệp Viễn nên mới bị ép đồng ý người Cung chủ này.
Nhưng mà bây giờ, tâm huyết của Bạch Thần đã khiến hắn nhiệt huyết sôi trào!
Thực tế, mặc dù Diệp Viễn đánh bại bọn họ, nhưng mà Bạch Tu cũng không cho rằng Quy Vân có thể đánh bại Hoắc Thiên Dương.
Nhiều lắm cũng chỉ là có thể tăng thêm ít lòng tin cho bọn họ mà thôi.
Hai mắt Diệp Viễn cũng sáng lên, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Câu nói này, đã khiến cho Bạch Thần thu mua được rất nhiều lòng người mà không hề hay biết!
Tiểu tử này, không phải cái gì cũng tệ.
Viền mắt Bạch Tu hơi ướt, cắn răng một cái, ra quyền nói: “Cung chủ yên tâm, Bạch Tu nhất định quyết chiến đến cùng! Bạch Vinh, ta chết, ngươi chính là cung chủ Bạch Dạ! Chúng ta, tử chiến đến cùng, tuyệt không lùi bước!”
Toàn thân Bạch Vinh cũng chấn động, nói: “Tử chiến đến cùng, tuyệt không lùi bước!”
“Tử chiến đến cùng, tuyệt không lùi bước” !
“Tử chiến đến cùng, tuyệt không lùi bước” !
…
Âm thanh vang dội, chấn động bầu trời!
Khí thế của Bạch Dạ Thánh Cung đột nhiên tăng vọt chưa từng có.
Hoắc Thiên Dương nhìn thấy một màn này mặt hơi biến sắc.
Hắn không ngờ được tiểu tử miệng còn hôi sữa này, lại có ma lực đến thế, có thể kích thích nhiệt huyết của một đám lão già kia.
Quân bị ép tất sẽ thắng!
Loại tình huống này, hôm này cho dù hắn có thắng, cũng nhất định là thắng thảm.
Tướng không tiếc mạng, binh không sợ chết.
Một trận chiến này, không dễ thắng!
Chỉ là, tên đã lên dây không bắn không được.
Hắn cũng không tin, dựa vào thực lực Khuy Thiên đại viên mãn của hắn mà bọn người kia còn có thể lật trời?
Nhưng mà, không đợi hắn kịp phản ứng, trường thương của Bạch Thần đã giương lên, hung hãn đâm về phía hắn.
“Giết… !”
Tiếng thét chói tai của Bạch Thần mang theo khí thế chưa từng có giết về phía Hoắc Thiên Dương.
Vào lúc này, trong lòng Bạch Thần đột nhiên hiểu ra, thương pháp lúc này đã đột phá!
Chỉ là, cho dù hắn có đột phá, thì ở trước mặt Hoắc Thiên Dương vẫn là không chịu nổi một kích.
“Cung chủ, không được!”
Bạch Tu hoàn toàn không ngờ được, Bạch Thần lại trực tiếp đánh về phía Hoắc Thiên Dương.
Bạch Thần hẳn là ôm lòng quyết tử. Một chiêu này cũng không có nương tay
Vừa rồi, hắn không phải vì kích phát sĩ khí của bọn họ mà hắn thật sự muốn lấy cái chết để kích phát ý chí chiến đấu của mọi người!
Một Bạch Thần không ảnh hưởng gì đến chiến cuộc.
Nhưng mà nếu hắn chết thì tình thế sẽ hoàn toàn khác!
Lúc này, Bạch Tu thật sự bội phục người Cung chủ này, ở trong lòng đã chân chính công nhận hắn.
Chỉ tiếc… hắn đã không tới kịp nữa.
Hoắc Thiên Dương đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, hắn nhướng mày, hừ lạnh nói: “Muốn chết!”
Hoặc Thiên Dương giơ đôi chùy lên, đánh về phía Bạch Thần.
Một chưởng của Khuy Thiên đại viên mãn là uy thế bậc nào?
Vậy mà khóe miệng Bạch Thần lại lộ ra một ý cười.
Ngay vào lúc này, một móng vuốt lớn hiện ra trong hư không.
Một thương của Bạch Thần còn chưa đâm ra, đã bị một cỗ lực đạo to lớn lôi trở về!
“Oanh!”
Một chưởng của Hoắc Thiên Dương tung ra đụng vào móng vuốt lớn, tạo nên một tiếng động kinh thiên động địa.
Không phân thắng bại!
Hoắc Thiên Dương sắc mặt chợt biến sắc, nhìn chằm chằm Quy Vân, như gặp đại địch.
“Thế mà… thế mà lại ngăn cản được! Thật sự là khó tin!” Bạch Tu nhìn thấy một màn này, như không tin vào mắt mình.
Cường giả quỷ đạo hậu kỳ Khuy Thiên, thế mà lại ngăn cản được một đòn toàn lực của Khuy Thiên đại viên mãn?
Lúc này hắn mới biết được, ngày đó Diệp Viễn đối với bọn họ đã là thủ hạ lưu tình!
Nếu không, mấy người bọn họ ai cũng không sống được!
“Thật… thật mạnh!”
“Con vật có móng vuốt đen kia là cái gì, sao lại có sức mạnh đáng sợ như thế?”
“Thực lực của cường giả quỷ đạo thật là mạnh, lại có thể đánh ngang sức ngang tài với Cung chủ!”
…
Bên Thu Vũ Thánh Cung, từng tiếng thán phục nổi lên bốn phía, bị một chiêu này làm cho kinh sợ.
Một trận đấu vốn dĩ nắm chắc phần thắng, đột nhiên lại có biến cố!
Mà Bạch Dạ Thánh Cung nhìn thấy một màn này, mỗi người đều là tinh thần phấn chấn!
Hoắc Thiên Dương giống như một tòa núi lớn ở trong lòng bọn họ khiến bọn họ không thể nào thở được.
Bây giờ lại có người có thể đứng vững trước uy áp này!
“Ta nói rồi, có ta ở đây, ngươi có thể tùy hứng!”
Toàn thân Bạch Thần chấn động, không biết từ lúc nào, Diệp Viễn đã đứng phía sau hắn.