Phía sau ma tộc đại quân, đại quân nhân tộc như thủy triều, gào thét lao tới.
Viện quân nhân tộc gia nhập khiến cho đại quân ma tộc tán loạn này triệt để mất đi một tia hy vọng cuối cùng.
Đại quân nhân tộc vừa lao tới, đại quân ma tộc lập tức sụp đổ.
Vốn là một trận Công Thành Chiến, bây giờ đã trở thành một trận tàn sát đơn phương.
Mấy ngày liền ác chiến đã khiến ma tộc kiệt sức.
Lúc này lại có viện quân của nhân tộc gia nhập, khiến bọn hắn trực tiếp tan rã.
Trên tường thành, Tu Liệt nghe thấy tiếng kêu rung trời, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn biết, ba vạn đại quân này xem như đã triệt để ngỏm tại đây.
"Tu Liệt, nạp mạng đi."
Đúng lúc này, một bóng người bay đến chỗ Tu Liệt.
Vương Dật Phong nhìn thấy người đến thì khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Ngô Thiên Tường đại nhân."
Hắn bị Tu Liệt tấn công liên tục, sớm đã là nỏ mạnh hết đà, sắp bị thua.
Thế nhưng bây giờ đột nhiên Ngô Thiên Tường tới giúp, để cho hắn thở phào một hơi.
Ngô Thiên Tường này chính là đại tướng quân coi giữ thành Khang Định, là một cao thủ nửa bước Thần Quân.
Lúc này khí thế của Ngô Thiên Tường hừng hực, mà Tu Liệt đã bị trọng thương, thực lực của hai người căn bản là không cùng một trình độ.
Vừa đối mặt, Tu Liệt đã bị áp chế toàn diện.
Trong đại quân, Lăng Phong thở phào một hơi.
Mấy ngày nay hắn đều chạy như điên, cuối cùng mang viện quân tới kịp thời.
Bằng không, hậu quả khó mà lường được nha.
Sau khi ra khỏi rãnh trời, Diệp Viễn lập tức bảo hắn đi cầu viện quân ở thành Khang Định.
Lúc đó Lăng Phong cảm thấy đã quá muộn, nhưng Diệp Viễn lại kiên trì bảo hắn đi qua cầu viện, còn nói rằng khẳng định sẽ kịp.
Không nghĩ tới lại thật sự kịp.
Có điều chứng kiến tình hình chiến đấu thảm liệt ở đây, ngay cả Lăng Phong cũng không khỏi kinh ngạc một chút.
Nhìn qua số lượng quân coi giữ trên tường thành thì cũng không nhiều, bọn hắn làm thế nào mà ngăn cản được này ba vạn ma tộc đại quân này vậy?
Phải biết rằng khả năng phòng ngự của Bắc thành không thể so với Nam thành nha.
Với nhân số kém cỏi này mà bọn hắn vẫn có thể kiên trì lâu như vậy.
Bỗng nhiên, trong lòng Lăng Phong không khỏi cả kinh khi nhớ tới khuôn mặt bình tĩnh ung dung của Diệp Viễn.
"Lẽ nào... là công trạng của Diệp Viễn? Không có khả năng. Hắn chỉ có một người, làm sao có thể ngăn cản ba vạn đại quân Ma tộc được?"
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn liếc đến những cái ma nỏ bị hủy hoại kia, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng, quân lính trong thành không có khả năng lao ra để phá hư ma nỏ.
Như vậy thì ai là người phá hư ma nỏ?
Chắc cũng không phải là binh sĩ Ma tộc tự làm hư.
Lẽ nào… Thực sự là Diệp Viễn?
Lăng Phong hít vào một ngụm khí lạnh, càng nghĩ thì càng cảm thấy rất có khả năng này.
Hắn đảo mắt chung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng hình của Diệp Viễn đâu cả.
Đại quân của thành Khang Định giống như là thuỷ triều, trực tiếp giết tới trung tâm đại quân ma tộc.
Lúc này, thành Tịch Vũ đã không cần lại đóng chặt cổng thành nữa, Vương Dật Phong sai người trực tiếp mở cổng thành ra, nghênh tiếp đại quân thành Khang Định.
"Lưu lại năm ngàn người, toàn bộ những người khác chạy tới nam thành, liều chết giữ thành Tịch Vũ." Giữa không trung, Ngô Thiên Tường cất cao giọng nói.
Đại quân thành Khang Định giết một vòng, đại quân ma tộc đã chỉ còn lại có mấy ngàn người.
Lưu lại năm ngàn người, cộng thêm quân của Bắc thành thì đã đủ để thu dọn tàn cuộc.
Bên Nam thành vẫn đang giao tranh rất kịch liệt, hai bên đánh đến u ám trời đất.
Đại quân ma tộc ở bên kia thật sự là quá nhiều, căn bản giết không hết.
"Tu Liệt, ngươi chịu chết đi. Hôm nay là ngươi tự chui đầu vào lưới, đừng trách bản tướng quân không khách khí." Ngô Thiên Tường cười to nói.
Khí thế Tu Liệt càng lúc càng yếu, sắp sửa thua cuộc.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn giết ta sao, ngươi nằm mơ đi. Thiên Ma Huyết Độn Đại Phát."
Bỗng nhiên, cả người Tu Liệt nổ bùm một cái, một đám mưa máu bao vây lấy Ma Hồn, trong nháy mắt huyết độn bay hơn vài dặm ra ngoài.
Vẻ mặt Ngô Thiên Tường biến sắc, không nghĩ tới Tu Liệt còn có chuẩn bị dạng này.
Nhưng tốc độ mà Tu Liệt dùng máu phi hành quá nhanh, chỉ bằng thân pháp của hắn thì căn bản là đuổi không kịp.
Nhìn phương hướng Tu Liệt đào tẩu, Ngô Thiên Tường thở dài một tiếng, nói: "Quá đáng tiếc, lại để cho tên này đào tẩu, về sau sợ rằng sẽ gặp rất nhiều phiền phức."
Một tên Ma tộc lẻn vào nội địa của nhân tộc, hơn nữa còn là cường giả nửa bước Thần Quân.
Thật khó để nói hậu quả sẽ như thế nào.
Lúc này Vương Dật Phong ra nghênh đón, chắp tay nói: "Thiên Tường đại nhân, người mà chúng ta phái ra ngoài đều bị Ma tộc giết hết, làm thế nào mà ngươi có được tin tức vậy? Ta còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi chứ."
Ngô Thiên Tường sững sờ, nói: "Không phải ngươi phái Lăng Phong tới sao?"
Vương Dật Phong cũng là sững sờ, nói: "Lăng Phong? Cái tên này thật quen thuộc... À, ta nghĩ ra rồi, hắn là người đi thăm dò tình hình quân sự. Hóa ra là hắn. Lần này tiểu tử này lập được đại công rồi."
Lăng Phong mãi không thấy về, Vương Dật Phong còn tưởng rằng hắn đã sớm chết ở trong lãnh địa ma tộc rồi.
Dù sao lấy thực lực của hắn thì khả năng rất lớn đã bị Ma tộc phát hiện.
Đương nhiên, những binh sĩ trở về có nói rằng còn có một người đi cùng Lăng Phong, nhưng mà cũng chỉ có cảnh giới Khuy Thiên sơ kỳ, không giúp được gì nhiều, vì vậy hắn cũng không quan tâm lắm.
Không nghĩ tới, Lăng Phong lại là người đi mời viện quân.
Công lao của hắn thực sự là quá lớn.
...
Tại Nam thành, Quách Xương Minh đứng ngạo nghễ trên tường thành, cất cao giọng nói: "Sa Nham, âm mưu quỷ kế của các ngươi đã thất bại. Ba vạn đại quân ma tộc tới từ rãnh trời Hoán Ma Lĩnh đã bị tiêu diệt hết, Tu Liệt đã đền tội. Viện quân của thành Khang Định đã tới tiếp viện, các ngươi... còn muốn chiến đấu tiếp sao?"
Sắc mặt Sa Nham đại biến, vẻ mặt cả kinh nói: "Không có khả năng. Bên Hoán Ma Lĩnh đã chuẩn bị mười vạn đại quân, làm sao lại chỉ có ba vạn?"
Kết cục này thật sự là ngoài ý muốn của hắn.
Coi như để lộ tin tức thì mười vạn đại quân sao có thể biến thành ba vạn?
Nhưng mà, nhìn viện quân đông nghịt trên tường thành, hắn không thể không tin.
Đại quân ma tộc ở Bắc thành chỉ sợ là đã bị diệt toàn quân.
Hiện tại Sa Nham buồn bực đến mức muốn thổ huyết, nguyên bản kế hoạch là vô cùng hoàn mỹ, đến cuối cùng xảy ra vấn đề ở đâu chứ?
Vài chục năm chuẩn bị, vậy mà lại thua thảm như thế này, hắn làm sao khai báo lại với cấp trên bây giờ?
Bên này hắn hao tổn hơn nửa, chuẩn bị đánh mở được cổng của Nam thành, vậy nhưng viện quân đột nhiên chạy tới, trực tiếp để cho thành quả nhiều ngày của hắn tan thành bọt nước.
Trận chiến này hắn không hiểu vì sao hắn bại.
Sa Nham không biết rằng hắn đã khiến cho Quách Xương Minh sửng sốt.
Số lượng ma tộc bên Hoán Ma Lĩnh là mười vạn.
Hắn tin tưởng, vào lúc này Sa Nham tuyệt đối sẽ không lừa hắn.
Như vậy, bảy vạn quân kia đi đâu?
Nếu như toàn bộ đại quân mười vạn ma tộc tới thì dù hắn có sớm chuẩn bị đi nữa, Bắc thành chắc chắn sẽ bị phá.
Mấy ngàn người đối chiến với mười vạn ma tộc, kết cục sẽ không có gì khác ngoài thất bại.
Trận chiến này, thực sự là quá may mắn nên mới thắng được, hơn nữa còn không hiểu vì sao mà thắng.
Dường như có một bàn tay vô hình trợ giúp bọn hắn từ sau lưng.
Quách Xương Minh cưỡng chế chấn động trong lòng, thản nhiên nói: "E rằng bảy vạn quân ma tộc kia đã sớm rơi vào bên trong rãnh trời. Sa Nham, nếu ngươi muốn tái chiến, Quách mỗ cùng ngươi chiến đến cùng."
Biểu hiện Sa Nham trên mặt rất khó coi, do dự nửa ngày, rốt cục cắn răng nói: "Toàn quân nghe lệnh, rút lui."
"Ào."
"Ào."
"Ào."
Trên tường thành truyền đến tiếng hoan hô của quân lính nhân tộc.