Điều khiến Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn là Tần Thiệu lại chưa vào Kiếm Trủng.
Dường như... là đang chờ hắn.
"Diệp Viễn, chúng ta tỉ thí một trận đi, thế nào?" Tần Thiệu quay lưng về phía Diệp Viễn nói.
Tên Tần Thiệu này vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, việc hắn chủ động mở miệng nói chuyện làm Diệp Viễn cảm thấy hơi bất ngờ.
Tuy nhiên Diệp Viễn cảm thấy, tên Tần Thiệu này cùng Tần Bội Du trước kia hắn gặp phải cũng không phải là cùng một loại người.
Chí ít, cũng không làm cho hắn chán ghét.
Lúc này, hắn cảm thụ được chiến ý nồng đậm từ trên người Tần Thiệu.
Hiển nhiên, vị đứng đầu này đã coi Diệp Viễn là kình địch.
Diệp Viễn tiến lên một bước, đứng sóng vai cùng Tần Thiệu, nói: "Tỉ thí thế nào?"
"Kiếm Trủng có mười tám tầng, càng thâm nhập sâu thì kiếm ý càng mạnh. Chúng ta cùng tỉ thí xem ai kiên trì được lâu hơn tại tầng thứ nhất này. Nếu như cả hai đều kiên trì được một tháng thì coi như hòa nhau." Tần Thiệu nói.
Diệp Viễn cười nói: "Nếu là đánh cược, thì không biết vật đánh cược là gì?"
Tần Thiệu nói: "Người thua sẽ phải trả phí tiến nhập Kiếm Trủng lần sau cho người thắng."
Diệp Viễn gật đầu nói: " Cược nhỏ vui vẻ, cược lớn khổ người. Ha ha, chủ ý này của ngươi rất được."
Sắc mặt Tần Thiệu cứng đờ, nhớ tới chuyện Cổ Trùng đánh cược cùng Diệp Viễn, thua hết tòan bộ tài sản.
Sự việc này đã được lan truyền như một trò đùa giữa các học viên.
Có lẽ Cổ Trùng sẽ vì điểm tích lũy mà nhức đầu một thời gian.
Lúc đó hắn cũng cho rằng Diệp Viễn nhất định sẽ thua, vậy mà không nghĩ rằng Diệp Viễn tùy tiện có thể đạt được vạch thứ mười tám.
Chính là vì cửa ải này, mới khiến cho hắn cực kỳ kiêng kỵ Diệp Viễn.
"Đi."
Tần Thiệu cứ thế đi vào Kiếm Trủng.
Diệp Viễn cũng nghiêm túc, theo sát sau.
Vừa vào Kiếm Trủng, cảm giác như đi vào một thế giới khác vậy.
Thế giới của kiếm.
Vèo vèo vèo...
Diệp Viễn mất cảnh giác, trong nháy mắt trên người đã có mấy vết thương.
Vô số mảnh vỡ pháp tắc kiếm đạo lộn xộn tràn ngập bên trong vùng không gian này.
Tần Thiệu cũng không khá hơn Diệp Viễn chút nào. Mặc dù hắn không bị thương nhưng cũng luống cuống tay chân một hồi.
"Pháp tắc kiếm đạo thật mạnh, mỗi một thanh kiếm ở đây, sợ rằng đều có một cố sự riêng. Ở chỗ này chúng nó bài xích lẫn nhau, rồi lại cấu tạo thành một thể. Đây thực sự là nơi tuyệt hảo để ngộ kiếm." Diệp Viễn cảm khái nói.
Vèo.
Lại một đạo pháp tắc kiếm đạo cắt qua, kéo ra một vết thương trên mặt Diệp Viễn.
Một bên khác, Tần Thiệu cầm lên trường kiếm, xuất chiêu không kẽ hở, chiến đấu với những pháp tắc kiếm đạo kia.
Thực lực Tần Thiệu thật sự rất cường đại, chỉ thấy kiếm khí quanh người hắn tung hoành, ngang sức với pháp tắc kiếm đạo.
"Tiểu tử, nếu còn không xuất kiếm thì ngươi sẽ bị pháp tắc kiếm đạo phân thây." Vô Trần nhắc nhở.
Diệp Viễn nhìn về phía Tần Thiệu, trầm ngâm.
"Nếu chặn những pháp tắc kiếm đạo này lại thì ngộ kiếm thế nào? Ta muốn... lấy thân thử kiếm." Diệp Viễn nói.
Vô Trần nghe vậy không khỏi nghẹt thở, nói: "Ngươi bị điên à."
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng, nói: "Nếu không điên thì không thành đại sự."
Vèo vèo vèo...
Những pháp tắc kiếm đạo không dừng lại chút nào, lại lưu lại trên người Diệp Viễn từng vết thương một.
Diệp Viễn điên cuồng vận chuyển Bá Long Tái Sinh Quyết, chữa trị từng vết thương kia.
Diệp Viễn phát hiện đây là một thế giới của kiếm vô cùng cuồng bạo.
Ngộ kiếm ở chỗ này, cùng cảm ngộ công pháp võ kỹ có chút khác biệt.
Mỗi một thanh kiếm, mỗi một mảnh vụn pháp tắc kiếm đạo ở đây, đều là tâm huyết cả đời của một vị võ giả.
Diệp Viễn muốn học hỏi sở trường của từng người, sáng chế kiếm đạo thuộc về mình, vậy thì phải tìm hiểu những đạo pháp tắc kiếm đạo này.
Còn việc Tần Thiệu đối kháng cùng pháp tắc kiếm đạo thì hắn vĩnh viễn không cách nào lĩnh hội được ý nghĩa chân chính của pháp tắc kiếm đạo.
Cho nên hắn lựa chọn việc lấy thân thử kiếm.
Muốn học cách đánh người, trước tiên phải học cách chịu đòn.
Chính là đạo lý này.
Bá Long Tái Sinh Quyết tuy mạnh, thế nhưng pháp tắc kiếm đạo ở nơi đây quá nhiều, mức độ tiêu hao của Diệp Viễn sẽ càng ngày càng lớn, vết thương cũng càng ngày càng sâu.
Một ngày lại một ngày trôi qua, tiêu hao của Tần Thiệu cũng càng lúc càng lớn, dần dần sức lực cũng cạn kiệt.
"Nghe nói đứng đầu kỳ trước có thành tích lần đầu tiên tiến nhập Kiếm Trủng là hai mươi ba ngày, ta đã kiên trì được hai mươi sáu ngày, thành tích này có vẻ cũng rất tốt rồi. Chiến lực chân chính của Diệp Viễn không mạnh, chắc hắn đã sớm không kiên trì nổi?" Tần Thiệu thầm nghĩ như thế.
Pháp tắc kiếm đạo ở nơi này mạnh mẽ đến mức quá đáng, từ khi bắt đầu, Tần Thiệu cũng không để ý tới Diệp Viễn, toàn tâm toàn lực ứng phó.
Lúc trong khảo hạch, biểu hiện của Diệp Viễn tại cửa thứ nhất và cửa thứ ba đều cực kỳ kinh người, thế nhưng tại cửa thứ hai thì lại rất bình thường.
Cho nên theo suy đoán của Tần Thiệu thì chiến lực chân chính của Diệp Viễn cũng không mạnh.
Trong nháy mắt, Tần Thiệu kiên trì được hai mươi sáu ngày, đã là đèn cạn dầu.
Nếu tiếp tục kiên trì thì hắn sẽ bị loạn kiếm phân thây.
Thân hình Tần Thiệu lóe một cái, rời khỏi Kiếm Trủng.
Hắn vừa mới đứng vững một chút thì hai mắt chợt ngưng lại.
Diệp Viễn vẫn còn ở trong mộ kiếm.
Vèo.
Một đạo kiếm khí trực tiếp kéo ra một vết thương trên người Diệp Viễn, sâu đến mức thấy được cả xương.
Tòan thân Diệp Viễn đã sớm ướt đẫm máu.
"Tên này, hắn... hắn làm như thế nào? Lẽ nào hắn chịu đựng như vậy hai mươi sáu ngày?"Ánh mắt Tần Thiệu lộ ra vẻ không dám tin tưởng.
Hắn hết sức rõ ràng sự cường đại của những kiếm khí này, cho dù là hắn, nếu như phải lấy thân thử kiếm giống như Diệp Viễn thì chắc chắn không kiên trì được ba ngày.
Vậy mà Diệp Viễn đã kiên trì khoảng hai mươi sáu ngày.
"Tên này chắc không phải cố gắng chịu đựng vì thắng trận đánh cược này chứ? Không, tuyệt đối không có khả năng."
Phản ứng đầu tiên của Tần Thiệu là cho rằng Diệp Viễn vì muốn thắng hắn.
Nhưng là rất nhanh, hắn lập tức phủ định ý nghĩ này.
Mặc dù hắn chưa hiểu rõ con người của Diệp Viễn lắm, thế nhưng hắn có thể cảm giác được Diệp Viễn sẽ không vì loại lí do buồn chán này mà làm ra chuyện kia.
Huống hồ, điểm tích lũy của Diệp Viễn cũng không ít.
Sắc mặt của Tần Thiệu rất khó nhìn, hắn không nghĩ tới mình lại thua trận kiểu như này.
"Diệp Viễn, ngươi đã thắng." Tần Thiệu cất cao giọng nói.
Nhưng mà, dường như Diệp Viễn không nghe được lời nói của hắn, vẫn đứng nguyên tại chỗ, cứng rắn chịu đựng.
Tần Thiệu có thể cảm giác được Diệp Viễn đã là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng hắn không nghĩ ra, Diệp Viễn đang kiên trì vì cái gì.
Không ngừng chịu kiếm như thế này, lẽ nào có chỗ trợ giúp đối với tu hành?
Tần Thiệu cảm thấy, ngoài việc khiến bản thân bị thương thì cũng không có chỗ tốt gì.
Hắn cũng không lập tức rời đi mà lẳng lặng ở bên ngoài nhìn Diệp Viễn.
Hắn phát hiện, tốc độ chữa trị thân thể của Diệp Viễn rất nhanh.
Mặc dù tốc độ này càng ngày càng chậm, nhưng Tần Thiệu vẫn có thể cảm nhận được.
Tần Thiệu biết, Diệp Viễn chính là dựa vào kỹ năng này mà có thể một mực chống được đến hiện tại.
"Hành động của Diệp Viễn nhất định là có thâm ý sâu sắc. Tên này đúng là khó có thể nắm bắt. Xem ra, trước đây mình đã quá mức tự đại. Tương lai tên Diệp Viễn này rất có thể sẽ là đối thủ lớn nhất của mình." Tần Thiệu thầm nghĩ.