Nhìn thấy Diệp Viễn lửa giận bừng bừng, Bạch Thần vội vàng nói: “Sư phụ tuyệt đối không thể tức giận, không thể đắc tội Thần sứ đại nhân được!”
Lông mày Diệp Viễn cau lại, gật đầu nói: “Được rồi, ta đã hiểu! Nhưng mà...”
Bạch Thần chỉ cảm thấy thấy như bị hoa mắt, bóng dáng Diệp Viễn đã biến mất.
“Phanh!”
Mọi người cảm thấy hốt hoảng, thân thể Thanh Phong đã trực tiếp bị đá bay lên không trung.
Vừa rồi, thời điểm Âm Thanh Phong ra tay chính là thời điểm Diệp Viễn cùng tiểu Thông Thiên Sơn sinh ra cộng minh.
Uy lực của Tiểu Thông Thiên Sơn bộc phát ra ngoài, há có thể để một tên Khuy Thiên Thần Cảnh làm càn?
Lần này Thanh Phong vừa vặn đánh thẳng vào uy lực bộc phát kia, bị lực phản chấn tác động đến hôn mê rồi.
Hiện tại Thanh Phong đang lâm vào hôn mê sâu, Diệp Viễn giống như đang đá bóng, hết phát này đến phát khác, căn bản không cho hắn rơi xuống đất.
Đá liên tiếp hơn mười phát, Diệp Viễn nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Phanh!”
Thân thể cường tráng của Thanh Phong rơi xuống đất, nện vỡ cả nền gạch xanh.
Nguyên một đám võ giả đều quay mặt qua chỗ khác, không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng mà không biết vì điều gì, bao gồm cả Bạch Tu, nguyên một đám bọn hắn đều cảm thấy vô cùng hả giận.
Tên Thanh Phong này ỷ vào chính mình là Thần sứ, bản mặt vênh lên đến tận trời rồi.
Hơn nữa, mặc kệ thực lực Bạch Thần có mạnh hay không, dù sao hắn cũng là cung chủ của Bạch Dạ Thánh Cung.
Thanh Phong coi Bạch Thần như đồ tôn, đây chính là xem Bạch Dạ Thánh Cung như lũ trẻ để giáo huấn, bọn họ mấy người này làm sao có thể ngẩng mặt lên được?
Cách làm của Diệp Viễn bọn họ không dám làm, nhưng lại cảm thấy hả giận.
"Ừm, cũng đủ rồi, dù sao thì hắn cũng đã hôn mê, chắc chắn sẽ không nhớ rõ sự tình hiện tại. Mang hắn xuống đi, nhớ rõ phải sắp xếp một gian phòng tốt nhất, đừng để cho người ta nói rằng chúng ta khiến cho Thần sứ đại nhân bị chậm trễ.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, nhìn theo bóng Diệp Viễn đi đến đại điện.
Sau khi đến đại điện, mọi người đều nhìn Diệp Viễn với vẻ trông mong, muốn nói chuyện nhưng lại không dám mở miệng.
Diệp Viễn không khỏi cười nói: “Có lời gì cứ trực tiếp nói thẳng ra, ta cũng không phải con thú dữ hay dòng nước lũ.”
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Bạch Thần, Bạch Thần run lên, chắp tay nói: “Diệp Viễn sư phụ, kỳ thật tất cả mọi người đều đang lo lắng về lời đồn đại này. Mọi người đều muốn hỏi một tiếng, rốt cuộc sự phụ có phải là người xâm nhập hay không! Dù sao, Diệp Viễn sư phụ vốn là cường giả đột nhiên xuất hiện, hơn nữa tuổi ngài còn trẻ mà đã có tu vi đáng sợ đến như thế, điều này hoàn toàn không hợp với cường giả của thế giới Thiên Lộc! Lúc này, Thần sứ đại nhân đã mang theo Thiên Lộc Thần Khám đến đây! Trước mặt Thiên Lộc Thần Khám hết thảy đều không có cách nào lẩn trốn!”
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều chằm chằm nhìn vào Diệp Viễn, muốn xem xem hắn sẽ nói như thế nào.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều sắt như muốn nổ tung.
Dù sao cũng là chuyện đại sự liên quan đến việc sống còn, hơn nữa càng truyền thì càng có thêm tai mắt, trong nội tâm mọi người hiển nhiên sẽ nghi ngờ bất định.
Sắc mặt Bạch Thần bởi vì khẩn trương cộng thêm thương thế trên người nên lộ ra có chút tái nhợt.
Bên ngoài là hắn đang hỏi chuyện, nhưng bên trong thật ra là đang nhắc nhở Diệp Viễn rằng không thể che lấp nổi nữa.
Thừa dịp Thần sứ đại nhân vẫn chưa tỉnh lại thì mau chóng rời khỏi thế giới Thiên Lộc đi!
Diệp Viễn nhìn hắn một cái, ngầm hiểu, nhưng lại cười nói: “Nhiều lời vô ích, Thần sứ đã mang theo Thiên Lộc Thần Khám đến rồi, vậy thì cứ để cho hắn thử xem, xem có thể soi ra được ta đây là người xâm nhập hay không!”
Mọi người nghe xong lời này, lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
“Có những lời này của Thái Thượng trưởng lão, tảng đá lớn trong lòng chúng ta rốt cuộc cũng buông xuống được rồi!”
“Thái Thượng trưởng lão làm sao có khả năng là người xâm nhập, thời điểm hắn và Lam Chí Nho kịch chiến với nhau đều đánh tới loại trình độ đó mà cũng không thấy Thiên Đạo sinh ra bài xích đối với hắn.”
“Ngươi đừng nói nữa, những ngày này đồn đại đều có người để ý đến, ta thật sự có chút sợ hãi!”
"Còn không phải sao! Chủ yếu là do tuổi tác của Thái Thượng trưởng lão còn rất trẻ, thật sự quá lợi hại, căn bản không cùng đẳng cấp với những võ giả bình thường này như chúng ta... !”
“Ha ha ha...”
...
Sau khi tất cả mọi người giải tán, trong mật thất, sắc mặt Bạch Thần cùng Ma Vân vẫn khó coi vô cùng.
“Diệp Viễn sư phụ, ngươi vẫn nên rời đi đi! Ta biết rõ ngươi nói như vậy là vì để trấn an mọi người. Thế nhưng, Thiên Lộc Thần Khám rất đặc biệt, bởi vì nó được tạo ra để chuyên nhằm vào những người thâm nhập vào thế giới Thiên Lộc rèn luyện như các ngươi!” Bạch Thần khuyên nhủ.
Diệp Viễn nghe xong không khỏi dậy lên hứng thú, đạo luyện khí của thế giới Thiên Lộc này không thể nói là cao bằng Thông Thiên Giới nhưng lại có chỗ độc đáo riêng của nó.
“Cái Thiên Lộc Thần Khám này đến cùng là cái gì, ngươi nói nói ta xem.” Diệp Viễn hỏi.
Bạch Thần thấy Diệp Viễn làm một vẻ mặt thờ ơ không thèm để ý thì lập tức đem lai lịch của Thiên Lộc Thần Khám giải thích kỹ càng một lần.
Vốn thế giới Thiên Lộc phát hiện ra có không ít người ngoại giới rèn luyện đều có không ít thủ đoạn giấu kín khí tức, chỉ cần không thúc dục Thần Nguyên đến mức cực hạn thì rất khó khiến cho Thiên Đạo bài xích.
Cho dù là đối mặt với cường giả Thần đạo thì bọn họ cũng có thể che dấu vô cùng tốt.
Thiên Lộc Thần Cung vì để cho những người này không còn chỗ lẩn trốn cho nên đã luyện chế ra Thiên Lộc Thần Khám.
Nghe nói, Thiên Lộc Thần Khám này là Thiên Thần Khí do Khí Thần Tam Tinh đỉnh phong luyện chế ra, có ẩn chứa Uy áp Thiên Đạo của Thiên Lộc.
Chỉ cần mở ra Thiên Lộc Thần Khám thì người xâm nhập chỉ cần tới gần trong phạm vi nhất định thì nó sẽ tự động phát sinh cảm ứng, đồng thời công kích đối phương!
Cho dù ngươi có thủ đoạn ẩn nấp nghịch thiên, có thể giấu diếm được cảm ứng của Thiên Lộc Thần Khám, nhưng chỉ cần nhỏ vào một giọt máu tươi thì nó cũng có thể cảm ứng ra được!
“Theo ta được biết, đã có không dưới mấy trăm người lịch luyện đã bị chết dưới cái Thiên Lộc Thần Khám này! Diệp Viễn đại nhân, ngươi vẫn là nên đi đi!” Ma Vân cũng khổ tâm khuyên nhủ.
Diệp Viễn nghe xong cũng tấm tắc khen ngợi, chiêu thức luyện khí công phu này quả nhiên là lợi hại, có thể dung nhập một tia Thiên Đạo vào Thần Khí.
Thủ đoạn của tên Luyện Khí Sư này quả thực lợi hại.
Nghe xong những lời này, Diệp Viễn cười yếu ớt nói: “Ta nói rồi, vì Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào! Các ngươi yên tâm, nếu quả thật tránh không khỏi dò xét của Thiên Lộc Thần Khám thì ta cũng sẽ không để liên lụy đến các ngươi!”
Bạch Thần nghe không lọt tai, cả giận nói: “Diệp Viễn sư phụ, ngươi nói đi đâu vậy! Cái mạng nhỏ này của ta đều là ngươi ban cho, còn có thể sợ ngươi liên lụy đến hay sao? Chỉ là cái Thiên Lộc Thần Khám này xác thực quá lợi hại, ta sợ...”
Có thể nhìn ra được Bạch Thần thật sự lo lắng cho an nguy của Diệp Viễn.
Nếu quả thật điều tra ra được, cho dù tên Thanh Phong kia không thể giữ chân Diệp Viễn thì Diệp Viễn cũng khó rời khỏi thế giới Thiên Lộc.
Diệp Viễn cười vỗ vào bả vai Bạch Thần, thản nhiên rời đi.
...
Đột nhiên Thanh Phong mở hai mắt ra ngồi bật dậy.
“A! Đau... đau quá!”
Trên trán Thanh Phong nổi gân xanh, toàn thân lập tức túa ra mồ hôi lạnh.
Toàn tâm đau đớn từng đợt, giống như dòng điện truyền khắp toàn thân của hắn.
"Bịch!”
Thanh Phong trực tiếp té lăn xuống giường, nằm đau đớn thống khổ trên mặt đất, thậm chí ngay cả âÂm thanh hô cứu cũng đều không phát ra được.
Mấy cước kia của Diệp Viễn nhìn có vẻ như bình thường không có gì lạ, nhưng thật ra mỗi một cước đều rất có chủ ý.
Cũng không xem xem Diệp Viễn có xuất thân thế nào, hắn hiểu rõ mồn một đối với huyệt vị trên người võ giả.
Lấy cường độ thân thể của cường giả Thần đạo để ra tay, mấy cước kia cũng không hề lưu lại nội thương gì trên người hắn, chỉ là khiến cho thương thế do lực phản chấn của hắn phóng thích ra với mức độ lớn nhất.
Hiện tại hắn vừa tỉnh lại thì loại thống khổ này lập tức bạo phát ra, để cho hắn cố gắng cảm nhận một phen.
Hiện tại Thanh Phong nằm co rút ở trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, nhìn có vẻ thê thảm vô cùng.