“Luyện... luyện dược sư khách khanh? La... La huynh, ngươi sẽ không bị nhầm lẫn gì đấy chứ? Hắn chỉ là một kẻ tàn phế, làm sao có thể luyện đan?”
Lương Minh Vũ cảm thấy lý do này không buồn cười một chút nào!
Trên người Diệp Viễn, ngay cả một tia thần nguyên cũng không có, hắn lấy gì để luyện đan?
Nhưng mà, La Kiếm là đệ nhất cao thủ của Vạn Bảo Lâu, cường giả Động Huyền Thần Cảnh hậu kỳ!
Tên này là một kiếm sĩ, một tay kiếm thuật xuất thần nhập hóa, thực lực chèn ép cả cường giả Động Huyền đại viên mãn.
Người này, không thể trêu chọc nổi!
Vì lẽ đó mà mặc dù lý do của La Kiếm không vào đâu, nhưng vẫn khiến Lương Minh Vũ thầm giật mình trong lòng.
Mặc kệ lý do này là gì, bây giờ Diệp Viễn đã có quan hệ rất sâu với Vạn Bảo Lâu là điều không thể nghi ngờ.
Người như La Kiếm không phải dạng rác rưởi như Diệp Viễn có thể chỉ huy được.
Sau khi La Kiếm nói xong câu đó thì đã biến thành người câm, không hề lên tiếng nữa.
Dáng vẻ kia, thực sự ngầu cực kỳ.
“Lương gia chủ, vẫn là câu nói kia, có bản lĩnh ngươi đến ngăn cản thử xem.” Diệp Viễn giễu cợt nói.
Lương Minh Vũ nghe vậy thì không khỏi cứng lại, nhưng hắn cũng thật sự sợ ném chuột bị vỡ đồ.
Bọn họ không thể nào trêu chọc nổi La Kiếm!
Vương Phiên Nhiên ở một bên vội la lên: “Minh Vũ, ngươi sợ hắn làm gì? Côi Sơn Thành không phải địa bàn của Vạn Bảo Thiên Đế, có Vương gia bọn ta làm hậu trường cho ngươi mà còn sợ một tên Vạn Bảo Lâu như hắn? Gọi Nhị thúc ra đây, ta ngược lại thật sự muốn nhìn một chút xem cái danh La Kiếm gì đó có phải thật sự kịch liệt như trong truyền thuyết hay không!”
Vương Phiên Nhiên dùng sức liếc mắt ra hiệu với Lương Minh Vũ, ra hiệu với hắn về giá trị trên người Diệp Viễn lớn bao nhiêu.
Đến cùng, vẫn là tham lam vượt lên cả lý trí.
Chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo, nói: “Đi mời Nhị trưởng lão ra đây, cứ nói là Lương gia ta đã gặp phải cường địch, kính xin lão nhân gia người ra mặt cứu viện! Những người khác cùng tiến lên, ta không tin một mình hắn có thể bảo hộ chu toàn cho tên tiểu tử kia!”
Lương Minh Vũ ra lệnh một tiếng, hết thảy cường giả Thần Cảnh đều tụ lại cùng nhau, vây quanh nhốt ba người Diệp Viễn lại.
Lần này, hắn muốn cá chết lưới rách.
Diệp Viễn cùng La Kiếm giống như không coi ai ra gì, đi thẳng ra hướng cửa lớn.
Mấy tên gia tướng kia, mỗi một người đều sợ hãi La Kiếm, chỉ vây nhốt ba người lại, không có lấy một người dám động thủ.
“Đều tiến lên cho ta! Ai dám chống đối thì chính là đối nghịch với Lương gia, Vương gia!”
Tiếng hét thất thanh của Vương Phiên Nhiên vang lên, mọi người không khỏi rùng mình.
Cuối cùng một tên võ giả không thể nhịn được nữa đành phải ra tay, nhưng đao trong tay hắn vừa giơ lên thì có một đạo kình phong kéo tới.
“A!”
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, cánh tay cầm vũ khí của tên võ giả kia bay thẳng ra ngoài.
Tất cả mọi người đều không nhìn rõ La Kiếm ra tay như thế nào, tay của người nọ trực tiếp đứt rời khỏi cổ tay.
Mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh vù vù, lần này thật sự không có người nào dám ra tay nữa.
Cho dù Vương Phiên Nhiên có tiếp tục hô to gọi nhỏ đi chăng nữa thì bọn họ cũng không dám ra tay.
Ngay cả việc người ta ra chiêu như thế nào cũng không nhìn thấy, vậy thì còn đánh đấm gì nữa?
Diệp Viễn cùng La Kiếm đi bộ nhàn nhã, không nhanh không chậm mà đi thẳng ra ngoài, giống như chưa từng xảy ra việc gì cả.
Dáng vẻ kia thật sự là không coi ai ra gì.
Nhưng mà, người nhà họ Lương vẫn không hề tức giận.
Lương Minh Vũ cùng lắm cũng chỉ mới là Động Huyền Thần Cảnh trung kỳ, vẫn còn kém xa La Kiếm một đoạn, hắn làm sao dám ra tay.
Hắn biết rằng, người như La Kiếm xưa nay sẽ không để ý gì đến việc đối thủ mạnh hay yếu, vừa ra tay là phải thấy máu.
Cho dù thực lực của ngươi có mạnh hơn hắn thì hắn cũng sẽ tận lực chiến đấu đến cùng.
Ngươi không chết, chính là hắn vong!
Mắt thấy hai người sắp rời khỏi Lương gia, Lương Minh Vũ cùng Vương Phiên Nhiên đều sốt sắng.
Vào lúc đó, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một lão giả đã là xuất hiện ngay cửa lớn.
“Nhị thúc!”
Lương Minh Vũ nhìn thấy lão giả, nhất thời vui mừng khôn xiết.
Lão giả này là Nhị thúc của Lương Minh Vũ, cũng là người có sức chiến đấu mạnh nhất Lương gia hiện tại, cường giả Động Huyền Thần Cảnh hậu kỳ, Lương Huy.
“Minh Vũ, chuyện gì xảy ra vậy?” Nghe tiếng hét thảm trong viện, Lương Huy cau mày nói.
“Nhị thúc, Uyển Như cứu tên tiểu tử kia, ai ngờ tiểu tử kia lại lòng lang dạ thú, lưu luyến sắc đẹp của Uyển Như xông vào Lương gia muốn cướp nàng đi!” Lương Minh Vũ nói.
Lương Huy vừa nghe xong không khỏi giận tím mặt, căm phẫn nói với Diệp Viễn: “Một tên rác rưởi mà lại dám làm càn ở Lương gia ta như vậy?”
Lương Minh Vũ vội vàng nói: “Tiểu tử này không biết dùng quỷ kế gì mà lại được Vạn Bảo Lâu che chở, bọn họ phái La Kiếm ra để bảo vệ cho hắn. Bất đắc dĩ lắm bọn ta mới quấy rối Nhị thúc thanh tu.”
Lương Huy cả kinh, không khỏi nhìn về phía nam hán thô bạo phía sau lưng Diệp Viễn.
Lương Minh Vũ thấy thế lại nói: “Nhị thúc, chỉ cần ngươi ngăn cản La Kiếm, chờ chúng ta bắt được tên tiểu tử rác rưởi kia lại thì hắn sẽ không dám làm càn nữa.”
Sắc mặt Lương Huy chìm xuống, gật đầu nói: “Không thành vấn đề! Thực lực La Kiếm này mạnh, thế nhưng lão phu ngăn cản hắn trong chốc lát thì vẫn có thể làm được. Phần còn lại, giao cho các ngươi!”
Lương Minh Vũ vừa nghe xong lập tức vui mừng, nói: “Nhị thúc yên tâm, tiểu tử kia cùng lắm cũng chỉ là tên rác rưởi, sau đó ta sẽ tự mình ra tay!”
Lương Huy gật gù, nói với La Kiếm: “La Kiếm! Ngươi là đệ nhất kiếm khách của Vạn Bảo Lâu, thế nhưng ngày hôm nay lại xông đến Lương gia ta để hại người, thật không khỏi khinh người quá đáng! Lão phu đến tiếp ngươi, xem xem đệ nhất kiếm khách Vạn Bảo Lâu của ngươi có phải chỉ là hư danh!”
La Kiếm vẫn trầm mặc như trước, khiến cho người ta có cảm giác toàn thế giới chỉ có một mình hắn.
Sắc mặt Lương Huy chìm xuống, thân hình bạo động, trong tay không biết lúc nào đã có thêm một cây bảo đao, đánh giết về phía La Kiếm.
Cường giả Thần Cảnh, cho dù chỉ kém một tiểu cảnh giới thì sự chênh lệch cũng vô cùng lớn!
Động Huyền hậu kỳ mạnh hơn so với Động Huyền trung kỳ không biết bao nhiêu lần.
Muốn vượt cấp chiến đấu, gần như là chuyện không thể nào.
Rất nhiều võ giả tiêu hao cả vạn năm, cũng chỉ có thể đột phá một tiểu cảnh giới.
Thực lực của Lương Huy đã tiếp cận Động Huyền đại viên mãn, vừa ra tay là giống như kinh động thiên hạ.
Ngay lúc hắn vừa ra tay, Lương Minh Vũ cũng động!
Mục tiêu của hắn chính là Diệp Viễn!
Tuy rằng La Kiếm được xưng là đệ nhất kiếm khách của Vạn Bảo Lâu, thế nhưng thực lực cùng lắm cũng chỉ sàn sàn với Lương Huy, muốn đánh bại Lương Huy tuyệt đối không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể làm được.
Vì lẽ đó mà hắn mới lớn mật ra tay.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cuồng phong đột nhiên nổi lên!
“Coong!”
Một tiếng vang khẽ kêu lên!
Lần này, rốt cuộc mọi người cũng đã nhìn thấy La Kiếm xuất kiếm rồi!
Không hề có kiếm khí cuồng bạo, không hề có gợn sóng thần nguyên thanh thế doạ người, cứ như một chiêu kiếm bình thường đâm ra.
“Keng!”
Một tiếng sắt thép va chạm vang lên lanh lảnh.
“Xoạt!”
Trường kiếm của La Kiếm đâm vào lồng ngực Lương Huy một cách tàn bạo.
Nhưng mà, thế tiến không giảm, thân hình Lương Minh Vũ vừa đến giữa không trung, kiếm của La Kiếm mang theo Lương Huy, trực tiếp đâm xuyên bọn lại cùng với nhau!
Hai âm thanh của trường kiếm đâm vào thịt khiến cho tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía một trận.
“Chuyện này... làm sao có thể mạnh đến như vậy? Khoảng cách Nhị trưởng lão đạt đến Động Huyền đại viên mãn chỉ kém một bước cuối cùng, vậy mà dưới tay La Kiếm cũng chỉ mất một chiêu!”
“Phải làm sao mới ổn đây? Đệ nhất kiếm khách của Vạn Bảo Lâu vậy mà quá cường hãn!”
“Lần này, Lương gia thật sự đá phải tấm sắt rồi! Vạn Bảo Lâu căn bản không phải thứ chúng ta có thể trêu chọc vào!”
Các gia tướng của Lương gia bị tình cảnh này rung động thật sâu, tên La Kiếm này thực sự quá mạnh.
Một bên, Diệp Viễn thờ ơ đối với tình cảnh này, ôm Lương Uyển Như chậm rãi đi ra khỏi đại môn của Lương gia.